Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 541 - Gia Mạc Vương Tộc, dòng sông Kỳ Lân Chân

Vạn Tiên Sâm Lâm rất lớn, khó mà đo được biên cảnh của nó, sương mù mơ hồ bao phủ tám phương.
Ngẫu nhiên có mãnh thú cổ xưa thân hình ngang bằng thiên địa hiện tung tích trong đó, há mồm phun ra sương khói màu đen khủng bố có thể chìm ngập hết thảy.
Đây là một mảnh cổ địa, tràn ngập nguy cơ, tu sĩ dưới Đế cảnh ít ai đặt chân vào, bởi vì không thể nào sống sót rời đi.
Trong không gian ẩn giấu dao động kỳ dị, dường như có thể đi đến không gian khác, tỏ ra đặc biệt kỳ dị.
Đương nhiên, Vạn Tiên Sâm Lâm khiến người cảm thấy kỳ dị nhất là lời đồn kỳ lạ vạn tiên biến mất.
“Có vẻ như đúng thật là đi không gian khác.”
“Cánh rừng này tràn ngập dao động không gian kỳ dị.”
Cố Trường Sinh nhíu mày nói, hắn cảm ngộ rất sâu về tạo hóa chi đạo của thế giới, cho nên càng có thể rõ ràng cảm thụ được nơi đây lạ thường, có thể nói không gian chốn này biến đổi từng giây từng phút.
Đặc biệt xung quanh mọc cây lạ cổ xưa, cành lá tràn ngập sương khói màu đen, khiến toàn bộ rừng rậm đều tràn ngập không khí thần bí.
Hiện giờ nhóm người Đệ Ngũ tiểu đội đã vào sâu trong rừng rậm.
Tuy rằng rõ ràng lần này rất có thể là mồi dụ, nhưng nếu quay về đường cũ thì có lẽ sẽ rơi vào cạm bẫy của Dị Vực.
“Trong Vạn Tiên Sâm Lâm tuy có nhiều cơ duyên, thậm chí có vạn tiên truyền thừa, nhưng vô số kỷ nguyên tới nay không thấy có người đạt được." Đội trưởng của Đệ Ngũ tiểu đội Chung Tằng khẽ thở dài, nét mặt mang theo trầm trọng.
Trong lòng hắn bao phủ bóng ma.
Lần này nhiệm vụ nguy hiểm hơn rất nhiều so với bất kỳ nhiệm vụ nào từng làm.
Mấy ngày này bọn họ đã giết chết nhiều sinh linh Dị Vực đến tập kích.
Thực lực của Cố Trường Sinh và Tô Nghê Thường khiến Chung Tằng yên lòng rất nhiều.
Nhưng trong tình huống không có tiếp viện, bọn họ rất có thể sẽ bị nhốt trong Vạn Tiên Sâm Lâm.
“Việc gấp bây giờ là tìm được tiểu đội khác trong Vạn Tiên Sâm Lâm, nếu đông người thì không chừng còn có thể thêm một phần cơ hội." Chung Tằng nói, mang theo mọi người bôn ba trong rừng hoang. Cây cổ ở đây quá cao, che lấp tầm nhìn bầu trời.
Hơn nữa chủ yếu nhất là nơi đây có tràng vực đặc biệt, dễ khiến người bị lạc đường.
“Nhân vật mà chúng ta định săn bắn rốt cuộc là ai?" Cố Trường Sinh hỏi, đây là cơ mật của tiểu đội săn bắn, chỉ có đội trưởng rõ ràng, để tránh bại lộ.
Nhưng lúc này, hắn cảm thấy mọi người cần phải biết rõ.
Chung Tằng nghe vậy, trên mặt lộ vẻ kiêng kỵ, rất do dự, sau đó thấy đám người đều nhìn qua mới thở dài nói:
"Mục tiêu của chúng ta là bào đệ của một nhân vật Dị Vực thiên tư ngút trời.”
“Bào đệ?" Cố Trường Sinh nhướng mày, không ngờ rằng bọn họ sẽ săn giết bào đệ của ai đó.
“Nhân vật Dị Vực thiên tư ngút trời đó là ai? Bào đệ của hắn đáng giá chúng ta kéo nhiều người ra tay vậy sao?” Tô Nghê Thường tò mò hỏi, bọn họ không hiểu biết nhiều về bên khu vực không người Dị Vực.
Đặc biệt là mù tịt thực lực của thiên kiêu đứng đầu Dị Vực.
“Người này tên Gia Mạc Sát, là bào đệ của một nhân vật thiên tư ngút trời trong Gia Mạc bộ tộc, Vương Tộc Dị Vực.”
“Ca ca của hắn là Chân Tiên trẻ tuổi nhất Gia Mạc bộ tộc, có sức hiệu triệu cực kỳ kinh người trong Dị Vực, có hy vọng trong vạn năm trùng kích cảnh giới càng cao, có sức ảnh hưởng rất lớn với bên Tiên Vực.
Chung Tằng kể rõ cho mọi người, tuy chuyện này là cơ mật, nhưng Cố Trường Sinh muốn hỏi thì hắn không tiện giấu diếm nữa.
Làm như vậy thì sợ nhất là gặp phe địch sưu hồn bọn họ.
Nếu bị lộ mục tiêu thì hành động săn bắn về sau sẽ phải dừng lại.
Cố Trường Sinh nhíu mày hỏi:
“Gia Mạc bộ tộc? Dị Vực có nhiều Vương nhưng sao chưa từng nghe về gia tộc này?”
Cố Trường Sinh hiểu biết đôi chút về Vương Tộc Dị Vực, tức là gia tộc Tiên Vương từng sinh ra Bất Hủ cảnh.
Trong số đó dường như không có Gia Mạc bộ tộc.
Chung Tằng cười gượng nói:
“Gia Mạc bộ tộc mới xuất hiện trong Dị Vực vài năm gần đây, Gia Mạc Vương là Vương mới sinh ra trong Dị Vực.”
Cố Trường Sinh nghe vậy thì hiểu ra.
Chung Tằng nói tiếp:
“Bên Tiên Vực đã vô số kỷ nguyên không sinh ra Tiên Vương, có chút tung tích thì chỉ có ít ỏi mấy vị bên Sơn Hải thành.”
Hắn rất bất đắc dĩ, mang theo cay đắng.
Ở Dị Vực, khi sinh ra Vương mới thì tộc quân này đều sẽ trở thành Vương Tộc.
Bên Tiên Vực ít có Tiên Vương, hơn nữa giữa các bên đều không đoàn kết như Dị Vực.
Nếu phát sinh đại chiến, một số tộc quần bên Tiên Vực không chừng sẽ ngã hướng Dị Vực.
Nhiều kỷ nguyên trước đều từng phát sinh chuyện như vậy.
Cố Trường Sinh hỏi:
“Gia Mạc Sát? Hắn có thực lực thế nào?”
Chung Tằng trả lời:
“Chưa đột phá Chân Tiên, nhưng bên người có Cổ Tổ Chân Tiên cảnh bảo hộ, sinh linh màu đen lúc trước là người hầu của ca ca của hắn.”
“Chưa đột phá Chân Tiên?” Mắt Cố Trường Sinh lóe tia sáng khác lạ, gật đầu, chỉ cần không đột phá Chân Tiên thì không đủ uy hiếp hắn lúc này.
Thấy biểu cảm đó của Cố Trường Sinh, Chung Tằng cười gượng gạo, tuy thực lực của Cố Trường Sinh rất khủng bố, nhưng hắn còn chưa đột phá Đế cảnh.
Nếu đối diện tu sĩ Chân Tiên cảnh, sau này Cố Trường Sinh không có bao nhiêu cơ hội sống sót.
Đối với Tiên Vực thì địa vị của Cố Trường Sinh quan trọng hơn vị ca ca của Gia Mạc Sát rất nhiều.
Thiên phú của Cố Trường Sinh đã định sẵn chỉ cần hắn không bỏ mạng, tuyệt đối sẽ trở thành tồn tại khủng bố nhất phương thiên địa này.
Nếu bị Dị Vực biết sự tồn tại của Cố Trường Sinh thì bọn họ chắc chắn sẽ phái rất nhiều đại cao thủ đến săn giết.
"Đáng tiếc, hiện tại chỉ thiếu thời gian.” Chung Tằng thở dài.
"Biết mục đích Gia Mạc đi Vạn Tiên Sâm Lâm không?” Tô Nghê Thường hỏi.
Chung Tằng nhìn thoáng qua Tô Nghê Thường, lắc đầu nói:
“Chỉ nghe nói là đi tập luyện, sinh linh Dị Vực đến chỗ này cũng không ít.”
Thiên phú của Tô Nghê Thường cũng thuộc loại hiếm hoi, Tiên Vực không thể để nàng bị gì được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận