Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 275: Tam Đại Tiên Triều, Minh Không Nữ Đế, Diệp Minh Nguyệt Kinh Hỉ

Thảo nào trong cổ thành Huyền Ly lại có nhiều tu sĩ và sinh linh thuần huyết như vậy, vô cùng chen chúc cùng náo nhiệt.
Thì ra đều là không có được khẩu dụ.
Không thể bước vào trong tiên thành.
Về phần hai tiên triều vô thượng khác ở Tiên Vực, theo thứ tự là Xích Minh tiên triều và Minh Không tiên triều.
Xích Minh tiên triều cách nơi đây tỷ vạn dặm, chính là do Xích Minh Tiên Vương thành lập.
Thời gian tồn tại cũng vô cùng lâu đời cổ lão, tương tự như Vũ Hóa tiên triều.
Mà Minh Không tiên triều thì ở Minh Không đạo vực.
Đó cũng là một đạo vực tiếng tăm lừng lẫy tại ba ngàn đạo vực.
Trải qua vạn kiếp vẫn bất hủ, cũng là một trong những thế lực đương thời không thể trêu chọc được.
Cho dù cường hoành như hoàng tộc Thái Cổ, tại Minh Không đạo vực cũng phải thành thật tuân thủ quy củ, không dám vượt qua làm càn.
Nhắc đến Minh Không đạo vực, ý nghĩ đầu tiên của rất nhiều tu sĩ chính là Minh Không tiên triều.
Nếu đám cổ lão còn tồn tại, tuyệt đối vẻ mặt sẽ đại biến, tê cả da đầu, nghĩ đến một bóng người dung nhan vô song, phong hoa tuyệt đại.
Đó là một truyền kì đương thời!
Minh Không Nữ Đế, Phượng Minh Không.
Nhất đại Nữ Đế, từ lúc nhỏ yếu, từng bước quật khởi, tài tình tuyệt thế, vạn cổ vô song.
Chưa từng bại một lần, đánh tới tất cả người cùng thế hệ đều thần phục, không dám tranh phong.
Truyền thuyết của bà ta đã sớm lưu truyền tại ba ngàn đạo vực mấy ngàn vạn năm, trấn áp mấy thời đại, được xưng là nhật nguyệt giữa trời, phong hoa tuyệt đại!
Nhưng Minh Không Nữ Đế đã sớm biến mất trong mắt thế nhân một ngàn vạn năm rồi.
Hiện nay, nghe nói người cầm quyền tại Minh Không đạo vực là đệ tử của bà ta.
Đương nhiên thế nhân xưng hô là Nữ Đế, chỉ là tôn xưng đối với thân phận của bà ta, cũng không phải nói thực lực của Minh Không Nữ Đế là Đế cấp.
Tại thời kì cận cổ, bà ta là tồn tại vô địch duy nhất thành tựu Tiên Vương vị, thực lực viễn siêu Đế cấp.
Bây giờ, Tiên Vực có thể xác nhận, bà ta chính là nhân vật cấp bậc Tiên Vương.
Mặc dù thời gian Minh Không tiên triều thành lập kém xa tít tắp các thế lực bất hủ, nhưng đương thời có Tiên Vương trấn thủ, không người dám làm càn!
Nghĩ tới đây, Cố Trường Sinh cũng không khỏi lắc đầu.
“Chỉ có thế lực từng sinh ra cấp bậc Tiên Vương mới có khả năng xưng là bất hủ, thật ra Trường Sinh thế gia còn cách bất hủ một đoạn lớn, nhưng thế nhân đã quen thuộc với cảnh tượng này rồi.”
“Dựa theo các vị tộc gia nói, Trường Sinh cảnh, Bất Hủ Cảnh, từng là hai đại cảnh tương ứng với Chân Tiên và Tiên Vương.”
“Nhưng thật ra có rất nhiều Trường Sinh thế gia nên gọi là Bất Hủ thế gia, tổ tiên đều là từng sinh ra Tiên Vương...”
Cố Trường Sinh nghĩ đến gia tộc mình.
Không ít thế lực đều gọi Cố gia là Tiên Đế thế gia.
Dựa theo lời lão tổ Cố gia nói, ông ấy cũng không phải người khai sáng Cố gia, chỉ là một trong những dòng dõi của người khai sáng mà thôi.
Có lẽ người khai sáng ra Cố gia không chỉ đơn giản là Tiên Đế.
Phía trên Tiên Đế?
Đó là cảnh giới gì.
Cố Trường Sinh kéo suy nghĩ trở về, Thiết Nguyên đã dẫn bọn họ đến một gian lạc viên cực kì thanh tĩnh, xen lẫn tinh tế, linh vụ trôi nổi, hào quang dị sắc.
So sánh với sự phồn hoa bên ngoài, nơi đây có vẻ khá nhã nhặn yên tĩnh, nhưng các vật phẩm bài trí, lại không có bất kì phàm vật gì.
Sau đó Thiết Nguyên cáo lui.
“Đoán chừng sứ giả của Vũ Hóa tiên triều sẽ nhanh chóng đến đây đưa thiếp mời cho công tử.” Liên Tinh nhẹ giọng cười nói.
Vũ Hóa tiên triều muốn biết chỗ ở của Cố Trường Sinh sẽ rất đơn giản.
Về phần các tu sĩ khác muốn bái kiến Cố Trường Sinh, Liên Tinh không cho rằng bọn họ có tư cách này, sẽ chỉ quấy rầy đến công tử nghỉ ngơi thôi.
Ngay lúc đó.
Trong Vũ Hóa tiên thành, một ngọn núi được tiên vụ bao phủ.
Tùng bách liên miên, thánh dược tỏa hương thơm, thanh tuyền chảy xuống các tảng đá, phát ra tiếng leng keng rung động.
Cảnh sắc trên núi u tĩnh, lịch sự tao nhã.
Một tòa đài cao tọa lạc trên đó, giống như mờ mịt khó tìm.
Trên ngọn núi hai bên, không ít thiếu niên thiếu nữ ở đó, thân mang bảo giáp tiên y, khí độ bất phàm, bao phủ thần huy, ba động cường đại mơ hồ truyền ra, làm người ta sợ hãi.
Bọn họ là tuổi trẻ tuấn kiệt từ các nơi mà đến, đạt được bái thiếp, đến đây ăn mừng yến tiệc hai mươi tuổi của Diệp Minh Nguyệt công chúa.
Trên ngọn núi, một nữ tử áo xám, vẻ mặt bình tĩnh, tóc dài che lấp nửa khuôn mặt ngồi đó.
Nàng cúi đầu, hai tay gảy dây đàn, tiếng đàn vang lên, như tiếng trời dễ nghe.
“Không hổ là Minh Nguyệt công chúa, không chỉ có thiên tư quốc sắc, đến cầm nghệ cũng cao siêu huyền diệu như vậy, làm lòng người say mê.”
“Đúng vậy, chiến lực của Minh Nguyệt công chúa càng ngập trời, ép tới vô số thiên kiêu của Vũ Hóa đạo vực không ngẩng đầu được lên, xưng bá một phương.”
Trên ngọn núi hai bên, rất nhiều tu sĩ tuổi trẻ đang đàm luận, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Lai lịch của bọn họ bất phàm, sau lưng là vô thượng đạo thống, hoặc là thế lực bất hủ, Trường Sinh thế gia, thậm chí còn có sinh linh trong mười vạn cấm khu.
Bây giờ sắc mặt lộ ra vẻ khác thường, nhìn thân ảnh mặc áo xám kia, lẳng lặng thưởng thức ca khúc này.
Chỉ có thể nói Diệp Minh Nguyệt không hổ kỳ danh.
Chính là trăng sáng trên trời.
Không có nam tử nào nhìn thấy mà không động lòng say mê.
Theo thời gian trôi qua, trên bầu trời lại có từng đạo thần huy rơi xuống.
Như một Tinh Linh bay tới, vờn quanh Diệp Minh Nguyệt, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
Dưới thanh tùng, bên bờ thanh tuyền, nàng được một tầng ánh sáng trắng tinh bao phủ, đó là thánh huy, siêu phàm thoát tục.
Tiếng đàn càng thêm dễ nghe, có lực lượng lay động thiên địa, có đạo cùng reo vang.
Trong khoảnh khắc, cỏ cây xanh nhạt xung quanh phát ra sinh cơ, nhanh chóng sinh trưởng.
Rất nhiều nụ hoa đồng thời nở rộ, hương thơm xông vào mũi.
Đợi tiếng đàn phiêu tán, dừng lại, bách điểu xung quanh đã sớm tụ tập, rất nhiều linh cầm nhảy múa
Trong giây lát kinh trụ rất nhiều người.
“Tiếng đàn này lại ẩn chứa sinh mệnh huyền diệu, chính là một loại cổ thiên công diễn hóa và cảm ngộ.”
“Minh Nguyệt công chúa thật là bất phàm, tuổi còn nhỏ, trình độ chưởng khống thần thông đã đạt đến tình trạng thế hệ trước khó mà với tới.”
“Trọng Đồng huyền diệu, cũng không phải vô ích...”
Một khúc đàn xong, xung quanh lập tức vang lên những tiếng khen ngợi.
Rất nhiều nam tử trẻ tuổi thẳng thắn tán dương, ánh mắt lộ ra hỏa nhiệt và ngưỡng mộ, bắt đầu biểu hiện mình.
Nghe đồn Vũ Hóa tiên triều cố ý chọn phu cho Diệp Minh Nguyệt công chúa.
Nếu được nàng nhìn trúng, trở thành phò mã của Vũ Hóa tiên triều, tương lai tuyệt đối sẽ có trợ lực khó mà tưởng tượng được.
Đừng nói đến bản thân Diệp Minh Nguyệt cũng vô cùng ưu tú, Tiên Vực khó có nữ tử nào có thể sánh bằng.
Đám người không ngừng sợ hãi thán phục, thậm chí cảm giác tâm linh thông thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận