Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 770 - Chín đóa Luân Hồi Chi Hoa, quan sát nghĩ ra được kết quả

Dọc đường đi, Cố Trường Sinh thấy Luân Hồi Chi Hoa héo tàn trên một hòn đảo nhỏ màu xám tro trôi nổi, mỗi một mảnh đóa hoa đều rất xinh đẹp, ánh sáng rực rỡ chói lòa, từng lũ trật tự đại đạo rơi xuống cánh hoa, dù vạn giới sụp xuống thì nó vẫn sẽ không biến mất.
Đóa Luân Hồi Chi Hoa này vô cùng kỳ dị, xung quanh hiện ra nhiều cảnh tượng thần bí, các giếng cổ xưa chìm nổi lên xuống, mỗi một miệng giếng đều tràn ra ánh sáng huyền diệu.
Có sáu giếng cổ giống như vậy, Cố Trường Sinh dừng bước, sương mù xám tỏa ra, hắn nhìn chăm chú sáu cái giếng như ẩn như hiện, trong đó có bí mật vãng sanh.
Nhưng mà rất nhanh, Cố Trường Sinh liền phát hiện điểm lạ, đây không phải giếng bình thường, đây là Luân Hồi Chi Tỉnh, giống sáu cánh cửa, đại biểu cho Lục Đạo, trước khi đó, cái gọi là luân hồi thật ra chỉ là sáu miệng giếng.
Thế gian thay đổi, chư thiên vạn giới đẩu chuyển tinh di, đổi thành sáu cánh cửa, Cố Trường Sinh cũng bị bất ngờ trước điều này.
“Lục Đạo như vậy có lẽ có thể xưng là căn nguyên luân hồi ban đầu của mảnh thiên địa này.” Cố Trường Sinh ánh mắt bỗng nhiên trở nên rất thâm thúy, hắn khẽ nói, sớm nhận biết chân tướng của thế giới này kỳ thực là dựa vào bên trong xác chết của một vị tồn tại không thể nói.
Vị tồn tại không thể nói đã sớm chết, sinh ra thế giới mà bọn họ đang sinh tồn, có khả năng rất lớn mang theo mục đích khác.
Thí dụ như sống lại.
"Luân hồi kỳ thực là có tồn tại, đây là khởi nguồn và đi theo của sinh mệnh, nếu chết thật thì tại sao bày ra cục lớn kinh thiên này? Lai lịch của vật chất nguyên sơ vốn không thuộc về thế giới này, giống như từng lớp vách ngăn không gian vậy, phá vỡ lớp này còn lớp khác, ai có thể xác định chính mình thật sự đang ở lớp ngoài cùng?”
Cố Trường Sinh thở dài thì thầm, lúc này hắn càng xác định Đại Hắc Thủ trong bóng tối có quan hệ rất sâu với vị tồn tại không thể nói dựng dục phương thiên địa này.
Còn về tại sao Cố Trường Sinh nghĩ như vậy, là bởi vì Cố Trường Sinh bỗng nhiên cảm thấy mục đích cuối cùng của Đại Hắc Thủ khác với các bậc tiền bối.
Đại Hắc Thủ luôn âm thầm tính kế, từ lần đầu tiên thiên địa luân hồi thì đã bắt đầu, hắn đến từ Khai Thiên Thần Chỉ bộ tộc, là chủng tộc cổ xưa nhất thế giới này, chỉ có Sáng Thế Thần Chỉ bộ tộc mới sánh ngang được.
Đại tế tự vạn cổ, nếu không có ý thức của phương thiên địa này lén thúc đẩy thì làm sao có thể phát sinh, kết luận là Đại Hắc Thủ và ý thức thiên địa là chung một nhóm.
Thế gian này có luân hồi tồn tại, vậy tại sao không đoán Đại Hắc Thủ là vị tồn tại không thể nói chuyển thế luân hồi? Ai có thể bảo chứng, cái gọi là Đại Hắc Thủ không phải là vị kia hiển hóa trong thế giới của bản thân?
"Hắn muốn hiến tế chúng sinh để cầu sống lại bản thân, hoặc nên nói là khiến chính mình đi càng xa, về đến thế giới ban đầu, thế giới này đối với bản thân hắn cũng chẳng khác nào lồng giam.”
Cố Trường Sinh nghĩ thông điểm này, Đại Hắc Thủ trong bóng tối cũng giống như con mắt Thiên Đạo đã bị hắn đánh nát.
Đại Hắc Thủ trong bóng tối ẩn giấu ở tiết điểm nào đó, Cố Trường Sinh chỉ có thể mơ hồ lợi dụng hơi thở nhân quả ngược dòng tung tích của kẻ này.
Điều này khiến Cố Trường Sinh trong lòng mơ hồ có chút kế hoạch.
Hắn không thể nào biết chỗ của Đại Hắc Thủ, nhưng hắn có thể xác định một việc là, trong thế giới hiện giờ, Tiên Đế đã là cực hạn, thực lực của hắn đã đến đỉnh.
Nếu muốn tiến thêm một bước thì hoặc là có thể bố cục như Đại Hắc Thủ, phá vỡ hết thảy, hoặc nên nói là sống lại mình ngày xưa?
Chẳng qua đối với Cố Trường Sinh thì đây là chuyện hoàn toàn không thể nào, bởi vì hắn đi con đường ba thân hợp nhất, quá khứ, tương lai, hiện tại, ba thân đã duy nhất thì đi kiểu gì?
Oong!
Cố Trường Sinh định hái đóa Luân Hồi Chi Hoa này, bỗng nhiên cảm thụ được không đúng.
Tay của hắn xuyên qua đóa Luân Hồi Chi Hoa, không thể hái xuống, hoặc nên nói không thể chạm vào.
“Chẳng lẽ là thứ không tồn tại thật sự, có thể lừa luôn cả ta?” Cố Trường Sinh nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc, ngay cả hắn đều bị lừa thì đúng là việc khó tin.
Nếu không phải tự tay đụng vào thì Cố Trường Sinh hoàn toàn không biết đây là đồ giả.
Luân Hồi Chi Hoa trước mắt hắn không tồn tại, hoặc nên nói là ảo ảnh, cũng là hình ảnh khi nó nở rộ hoặc héo úa rồi được lưu giữ đến giây phút này, điều này khiến hắn cũng không khỏi trầm mặc.
“Thứ này không thể nào là hình ảnh cũ, thế gian này không có loại hình ảnh này, có thể lừa được cảm giác của ta, điều này đã không liên quan đến lực lượng nhân quả.”
“Không lẽ luân hồi cũng là ảo tưởng?” Cố Trường Sinh nhớ đến Luân Hồi Chi Hoa nở rộ đại biểu cho thiên địa một lần luân hồi.
Dù là héo tàn cũng tỏa ra ánh sáng khiến chư thiên vạn vực chìm đắm, run rẩy.
Loại ánh sáng này không thể miêu tả, khiến Cố Trường Sinh đều không kiềm được có chút kinh ngạc.
Dựa theo lời đồn xa xưa, lúc cổ xưa nhất khi thiên địa còn chưa tách ra, Cố Trường Sinh biết thế gian này có tổng cộng chín đóa Luân Hồi Chi Hoa, vô cùng thần bí, không có người biết lai lịch của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận