Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 337: Ngày Khác Nhân Quả Cứ Việc Gia Thân, Chân Tổ Của Nguyên Thủy Hồ Hiện, Trường Sinh Chiến Lên

Một đạo kiếm mang của Chỉ Qua Pháp Chỉ chém xuống, tất cả Chuẩn Đế toàn lực chống cự, lại nhao nhao ho ra máu bay ra, thân thể vỡ vụn, căn bản không địch lại.
Đến Chuẩn Đế khí sắp thành đạo cũng bị đánh nát.
Không thể không nói.
Một màn này xảy ra trên bầu trời, quá mức rung động, khiến tâm thần bọn họ phát run, toàn thân phát lạnh.
Cách xa ngàn vạn dặm.
Dư ba vẫn kinh thiên động địa, đủ để quét ngang tất cả.
Những âm thanh không cam lòng và phẫn nộ liên tiếp vang lên, quét sạch bốn phương tám hướng, đó là Chuẩn Đế đang gầm thét, không cam tâm vẫn lạc như thế.
Nếu để bọn họ chiến tử, bọn họ sẽ cam tâm.
Nhưng lại bị giết chết dưới lực lượng nghiền ép này, bọn họ không cam lòng.
Chuẩn Đế có thể chết, nhưng không thể nhục.
Oanh!
Loại năng lượng kia quá kinh khủng, như ngàn vạn khỏa sao trời nổ tung, vô cùng đáng sợ, hư không không ngừng rung động, rác ra như giấy, bị đánh nổ tung.
“Ta dùng Chân Linh của mình, nguyền rủa Cố gia tiểu nhi ngươi, con đường tu đạo sau này sẽ bất ngờ bộc phát tâm ma... A...” Một vị Chuẩn Đế hô to, sắc mặt dữ tợn, thân thể đang phồng ra, không không cự được cỗ lực lượng kia, dứt khoát lựa chọn tự bạo!
Nếu không phải quang mang trên Chỉ Qua Pháp Chỉ vạn trượng, thần trận bảo vệ bốn phương tám hướng, định trụ hư không, thì tia dư ba này đã đủ đánh những khỏa sao trời phía dưới thành bột mịn rồi.
“Nguyền rủa trước khi chếp của một vị Chuẩn Đế...”
Tất cả mọi người đều kinh dị, rùng mình.
Lúc sắp chết, một vị Chuẩn Đế dùng Chân Linh nguyền rủa Cố Trường Sinh.
Có thể thấy được đối phương hận Cố Trường Sinh đến thấu xương.
Lúc này, cảm xúc của đám Chuẩn Đế còn lại cũng là như thế, nếu không phải phân tâm sẽ bị thần lực trên Chỉ Qua Pháp Chỉ chấn vỡ, bọn họ đã sớm động thủ với Cố Trường Sinh rồi.
Về phần người hộ đạo và Trường Sinh Cố gia sau lưng Cố Trường Sinh, bọn họ đã sớm ném ra sau đầu.
Chuẩn Đế, không thể khinh nhục.
Thấy thế, Cố Trường Sinh không khỏi lộ ra mấy phần cười nhạo, lắc đầu, “Buồn cười, chỉ là Chuẩn Đế mà thôi, thế mà cũng muốn nguyền rủa ta? Nếu ngươi là Chân Tiên, có lẽ Cố mỗ còn kiêng kị mấy phần.”
Nếu huyết mạch Cố gia dễ dàng bị người ta nguyền rủa như vậy, thì đã không đặt chân tại Tiên Vực vô số năm qua.
Cố Trường Sinh vừa dứt lời, Chỉ Qua Pháp Chỉ lại run rẩy, như sóng lớn chụp xuống.
Quang mang càng thêm sáng chói, kiếm mang vô song chém xuống, xung quanh hiển hiện sao trời, sơn hải trầm luân, giống như từ vô số quy tắc biến thành.
Như chùm sáng, dễ dàng bổ hỗn độn và bầu trời ra.
Mấy vị Chuẩn Đế tuyệt vọng, thân thể sụp đổ, hình thần câu diệt.
“Ta không cam lòng...” Thực lực của Chuẩn Đế Cửu Tiêu Kiếm Các đã đến gần vô hạn Đại Đế, vô cùng cường đại, sắc mặt cũng cực kì tuyệt vọng và không cam tâm.
Tại kỷ nguyên này, ông ta còn dự định sẽ đi tranh đế lộ.
Tại kỷ nguyên kia, ông ta từng có tư chất ngút trời, vô cùng loá mắt, tiếc là bây giờ lại đang liều chết chống cự.
Tu vi kiếm đạo của ông ta kinh thiên động địa, dùng xương cột sống hóa kiếm, trở thành đạo khí của mình, kiếm khí tung hoành trăm triệu dặm, có thể trảm tất cả địch.
Lại rắc một tiếng đứt gãy, sụp đổ dưới khí tức của Chỉ Qua Quyết.
Giữa thiên địa, dường như cũng vang lên âm thanh đau buồn, Chuẩn Đế vẫn lạc, chênh lệch một bước dung nhập ấn kí của thiên đạo, sẽ được thiên đạo tán thành.
Có mưa máu rơi xuống, bao phủ bốn phương tám hướng, vẩy xuống tinh không, không phải máu của Chuẩn Đế, mà là trời đang khóc.....,
Vô số tu sĩ xúc động, không nhịn được rơi lệ.
Cho dù hành vi của Chuẩn Đế như thế nào, tu vi và đạo hạnh của bọn họ vẫn được thiên địa công nhận.
“Chuyện hôm nay, coi như đã chấn nhiếp ba ngàn đạo vực, đồng thời cũng là công đạo cho Thanh Huyền Đạo Chủ trên trời có linh thiêng đi.”
Cố Trường Sinh khẽ nói, cũng không để ý đến mấy tên Chuẩn Đế vẫn lạc.
Mục tiêu của hắn không chỉ như vậy.
Cách đó không xa, ba vị Chuẩn Đế của Thanh Huyền đạo trường hiện thân, thu nạp khí thế của mình, hành lễ về phía Cố Trường Sinh nói, “Cảm tạ đại ân hôm nay của Thần Tử đại nhân.”
Thân là Chuẩn Đế, nếu kẻ thành đạo không xuất hiện, đại biểu cho một tồn tại vô địch cách Chân Tiên không xa.
Giờ phút này lại hành lễ với một tên hậu bối là Cố Trường Sinh.
Một màn này, khiến vô số tu sĩ tắc lưỡi cảm khái.
Nhưng cũng biết lý do, không cảm thấy có gì không ổn.
Cố Trường Sinh lắc đầu nói, “Ba vị tiền bối không cần làm như thế, đây là bổn phận của Trường Sinh.
“Lần này Thanh Huyền đạo trường gặp đại kiếp, là do Trường Sinh nghĩ không chu toàn.”
Hắn không dự liệu được Thanh Huyền Đạo Chủ sẽ tọa hóa nhanh như vậy.
Vốn cho rằng ông ấy có thể sống nhiều năm nữa.
Trong đó một vị Chuẩn Đế cười khổ mở miệng, “Thần Tử không cần nói như vậy, sư tôn đã sớm căn dặn Thanh Huyền đạo trường sẽ gặp kiếp nạn, tất cả đều nằm trong dự đoán của ngài ấy.”
“Nếu có thể vượt qua kiếp nạn này, Thanh Huyền đạo trường sẽ truyền thừa tiếp, còn nếu không vượt qua được, táng diệt giữa thiên địa cũng tốt.”
Cố Trường Sinh trầm mặc một lát, sau đó cười nói, “Lời này tự nhiên tùy ý, đúng là chỉ có Thanh Huyền Đạo Chủ tiền bối mới có thể nói ra.”
Dừng một lát, hắn còn nói thêm, “Nhưng Thanh Huyền Đạo Chủ tiền bối đã phó thác đạo thống cho ta, Trường Sinh sẽ không để nó đoạn tuyệt.”
Lời nói rơi xuống.
Ánh mắt Cố Trường Sinh nhìn ra bên ngoài hư không, nhìn chằm chằm mấy vị Chuẩn Đế còn đang giãy dụa chống cự Chỉ Qua Pháp Chỉ.
“Ngày đó Thanh Huyền Đạo Chủ tiền bối đã phó thác đạo thống của mình cho tại hạ. Không ngờ Cố mỗ nhất thời lơ là, để các ngươi chui vào chỗ trống, may mắn hôm nay ta chạy đến kịp thời, chưa tạo thành đại họa.”
“Hôm nay, chém chư vị, tế Thanh Huyền Đạo Chủ tiền bối đi về cõi tiên chi linh đi.”
“Ngày khác rất nhiều nhân quả, chi bằng gia thân, Cố mỗ tự nhiên dốc hết sức tiếp nhận.”
Nghe vậy, ba vị Chuẩn Đế cũng run sợ, trên mặt lộ vẻ phức tạp, trong lòng rất cảm khái.
Không hổ là người sư tôn nhờ vả giao phó.
Chỉ là bằng tâm tính quyết đoán này, đã khiến bọn họ không biết nói gì nữa.
Thành tựu tương lai, càng không thể đánh giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận