Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 736 - Tiên Vực phồn thịnh, một đời chỉ ở bên một người, không muốn có kiếp sau (2)

May mà chỉ có chân chính Chuẩn Tiên Đế mới nhìn trộm được một ít cảnh tượng nơi đó, sinh linh cấp độ khác trong khoảng thời gian này căn bản không dám đi Giới Hải, không dám tới gần.
Tổng thể, mặt ngoài Tiên Vực vẫn một mảnh yên lặng hòa bình, sinh sinh hướng vinh.
Nhưng dư ba hắc ám không ngừng ập đến, ngẫu nhiên có sinh linh hắc ám dọc theo Giới Hải tiến đến, chẳng qua ở tại trên đường bị mấy vị Chuẩn Tiên Đế ra tay đè chết.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đạo hạnh của Cố Trường Sinh trở nên càng thêm sâu không lường được, hắn nghiên cứu các loại pháp, các loại đạo.
Pháp xưa, pháp nay, pháp siêu thoát, chư pháp duy nhất.
Cố Trường Sinh và nhóm người Hôi Lão, Nhất Tổ, Nhị Tổ luận pháp, cũng tham khảo quan sát đường của nhóm người Tô Huyên, Hư Đế, Minh Đế, cảm khái nhiều, trong lòng càng cảm thấy con đường này có hy vọng.
Hắn mơ hồ có manh mối đi ra đường siêu thoát, hắn cho rằng cơ hội đó nằm ở nội vũ trụ của mình.
Nhưng Cố Trường Sinh muốn bước ra một bước kia còn cần thời gian rất dài.
Trên con đường Chuẩn Tiên Đế này tràn ngập nhiều chưa biết cùng mênh mông, nhưng hiển nhiên, càng đi xa càng cảm thụ được sự cường đại của sinh linh ở cấp độ này.
Ngày xưa Cố Trường Sinh đè chết Táng Chủ là một vị đi rất xa trên con đường này, vượt qua rất nhiều Chuẩn Tiên Đế.
Trong khoảng thời gian này, Cố Trường Sinh thậm chí nghiên cứu bên trong căn nguyên hắc ám ẩn chứa phù văn đại đạo hắc ám, trong đó liên quan đến kinh văn Tiên Đế thật sự, khiếm khuyết quá nhiều, không trọn vẹn.
Nhưng nó giống như thuốc độ, có thể hấp dẫn Chuẩn Tiên Đế sa đọa vào, không ngừng nghiên cứu, chìm đắm, muốn càng tiến một bước.
Nói đến thì việc này cũng là quá trình bọn họ tự nguyện, chẳng ai bắt buộc những Chuẩn Tiên Đế Hắc Ám kia, bọn họ ở trong hắc ám cắn nuốt nhau, giống như nuôi cổ, đi ra tồn tại càng cường đại.
Đến lúc ấy, là ai chân chính chấp chưởng thân hình và nguyên thần thì đã không quan trọng với họ, triều văn đạo tịch tử khả hĩ*.
* Giải nghĩa: Sáng sớm được nghe chân lý rõ ràng, dù đến buổi tối có chết cũng cam lòng. Nói đơn giản là tấm lòng hy sinh cao cả, chết vì chân lý, vì chính nghĩa.
Sức mạnh càng cường đại thì hấp dẫn bọn họ càng mãnh liệt, cũng càng đáng giá.
Cái gọi là thân nhân, quá khứ cũng chỉ là mây khói.
“Trên con đường tu hành này, ta cũng giống như đám Chuẩn Tiên Đế kia thôi, vì lực lượng mà bỏ qua rất nhiều, tuy rằng có thân nhân, hồng nhan, bằng hữu làm bạn, nhưng trong thời gian dài đằng đẵng của ta, thời gian ta làm bạn với họ được bao nhiêu?
“Một phần vạn? Hay là một phần ức vạn?”
Ngày này, Cố Trường Sinh tỉnh lại từ trong việc học, từ lần trước bế quan lại qua mấy vạn năm.
Thần niệm của hắn quét qua, hiện giờ Tiên Vực đã trở nên càng thêm phồn thịnh, thậm chí có chút hơi hướm thuở Tiên Cổ, vạn tộc mọc lên như nấm, đạo thống không dứt, hương hỏa không ngừng.
Tiên Đình thống ngự chư thiên, Thiên Đế chấp chưởng vạn đạo.
Trong các giới, các vũ trụ, hắn đều có thể nghe thấy vô số sinh linh cùng tu sĩ nhắc tên của hắn, vô cùng thành kính, ngưng tụ từng lũ lực lượng tín ngưỡng.
"Lạc Tiên Nhi?"
Cố Trường Sinh chú ý một nữ nhân trong một chỗ Cổ Giới, không kiềm được mỉm cười, đó là hậu nhân của Lạc Phong đại thống lĩnh mà hắn gặp được lúc trở về từ trong hắc ám.
Khi hắc ám tổng tẩy rửa thì nàng may mắn sống tiếp, càng được hắn ban cho tu hành pháp, hiện giờ mấy vạn năm trôi qua, tu vi đã đến Chí Tôn cảnh.
Thần niệm của hắn tiếp tục quét qua chư thiên vạn vực, nhìn những năm gần đây thay đổi nhiều, có con cháu đời sau của người quen cũ, cũng có càng nhiều khuôn mặt mới.
Trong Tiên Đình, rất nhiều người đều bế quan, ngay cả nhóm người Hôi Lão, Tô Huyên là Chuẩn Tiên Đế cũng thế, hoặc nên nói đối với tu sĩ thì trải qua năm tháng luôn làm việc như vậy.
Đa số thời gian trong cả cuộc đời họ trôi qua trong bế quan tu luyện.
Cố Trường Sinh khe khẽ thở dài, hắn nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp ngồi ôm chân bên vách núi, mắt nhìn phương xa, ba nghìn tóc tơ bay theo gió, dường như lộ ra cô độc.
Từ lúc nàng đi theo hắn thì luôn chờ đợi, đến hiện giờ đã sắp trăm vạn năm.
Nhưng hắn trừ bế quan ra đã cho nàng cái gì? Thậm chí không thực hiện được lời hứa.
“Liên Tinh...”
Cố Trường Sinh nhích người đi, hắn đang suy xét mình quá bất công với các nàng Liên Tinh theo bên cạnh, nhiều năm qua hắn chỉ lo tu luyện, chưa từng thật sự suy nghĩ cho các nàng.
Thân là Thiên Đế, hắn không thẹn chúng sinh vạn linh, nhưng có lỗi với người bên cạnh mình.
“Công tử đã tỉnh từ trong bế quan?” Liên Tinh có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều là vui sướng bất ngờ.
"Mấy năm nay đã khiến nàng chờ quá lâu." Cố Trường Sinh có chút áy náy, hắn nắm tay Liên Tinh, nhìn nàng.
Nhiều năm trôi qua, nàng vẫn như thuở đầu gặp gỡ.
Phong thái chưa giảm, sợi tóc bóng mượt, đôi mắt trong suốt, đẹp tựa như ảo mộng, phong thái tuyệt thế.
"Công tử, tại sao nói vậy?” Mắt Liên Tinh đỏ hoe, mũi cay, thật ra nàng không có khát vọng gì, ý tưởng rất đơn giản, chỉ muốn luôn bên cạnh Cố Trường Sinh.
Lên trời xuống đất cũng tốt, sống lâu bất tử cũng thế, nàng đều không cần.
Chỉ muốn ở bên hắn, ngày xưa Chung Cực Chi Lộ mở ra, mọi người đều đi tìm lực lượng.
Chỉ có Liên Tinh luôn ở Cố gia chờ Cố Trường Sinh, làm bạn bên phụ mẫu của hắn, trả hiếu thay hắn.
Liên Tinh xuất thân là sát thủ, định sẵn đời này hoặc là giết hết chư Vương, hoặc là bỏ mạng trong giết chóc, tựa như đóa hoa, nở rộ đến cực hạn rồi sẽ có ngày điêu tàn.
Ngày nào đó, là Cố Trường Sinh giữ nàng ở bên cạnh, cho nàng sự bình an trước giờ chưa từng có.
Từ khoảnh khắc đó, rất nhiều chuyện đã định sẵn.
Cả đời chỉ vì một người, chỉ ở bên một người.
Nàng không muốn có kiếp sau.
Cố Trường Sinh nắm tay Liên Tinh, nhẹ giọng nói:
"Tiên Vực lớn như vậy, nàng còn chưa xem kỹ, hiện tại ta không muốn tu luyện, chỉ muốn cùng nàng đi khắp mảnh thiên địa này, nhìn xuống sơn hà bao la hùng vĩ này, ức vạn cảnh đẹp.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận