Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 401: Ba Đạo Luân Hồi Ấn, Chuẩn Chí Tôn Cảnh, Tô Huyên Vương Bế Quan

Hắn ta đã không dám nhìn Cố Trường Sinh như một tên tiểu bối nữa.
“Cốt Dương tiền bối, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói?” Cố Trường Sinh mở miệng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Nhưng trong lòng hắn đã có suy đoán.
Chẳng lẽ là tin tức liên quan tới Tô Tiểu Huyên?
Cốt Dương thu liễm khí thế kinh khủng của mình, đế uy biến mất, cũng không quanh co lòng vòng, gật đầu nói, “Ta đã tìm toàn bộ sinh linh khắp tám châu, cũng tìm không được người công tử muốn tìm. Nhưng có tin tức khác, không biết công tử có muốn nghe hay không?”
Trên mặt Cố Trường Sinh lộ ra dị sắc nói, “Xin lắng tai nghe.”
“Cửu U táng thổ có tám châu lớn, không biết công tử có biết tám châu này theo thứ tự là...” Cốt Dương khẽ chớp mắt nói, đây là chuyện Bạch Cốt Tiên Vương phân phó, hắn ta nhắc đến một chút là được.
Hắn ta cũng tin tưởng, dựa vào trí thông minh của Cố Trường Sinh, hẳn là có thể đoán được cái gì.
“Tô Huyên Vương sao?” Nghe vậy, Cố Trường Sinh cũng không kinh ngạc, vẻ mặt rất bình tĩnh hỏi lại.
Lúc trước hắn từng suy đoán về phương diện này.
Tô Tiểu Huyên.
Tô Huyên.
Hai cái tên chỉ kém nhau một chữ, nhưng thân phận của hai người chênh lệch cũng quá lớn.
Dù sao Tô Huyên Vương cũng là Tiên Vương có hung danh thịnh nhất tại Cửu U táng thổ, còn không cho các Tiên Vương khác mặt mũi, thậm chí có dũng khí xâm nhập chỗ sâu trong táng thổ, cướp đoạt chí bảo trong đó.
Trước khi hắn không nắm chắc, cũng không muốn đi tìm Tô Huyên Vương.
Nhưng hiện tại xem ra, khả năng Tô Tiểu Huyên và Tô Huyên là cùng một người rất lớn.
“Công tử quả nhiên thông minh.” Cốt Dương cười nói.
Phản ứng của Cố Trường Sinh nằm ngoài ý liệu của hắn ta.
Đối với kết quả này, lại bình tĩnh lạnh nhạt ngoài tưởng tượng của hắn ta.
Hắn ta không biết, từ nhỏ, tâm tính của Cố Trường Sinh đã là như thế, như nước không dao động.
Trừ phi gặp được chuyện khiến hắn giật mình hoặc nằm ngoài dự liệu của hắn.
Tô Huyên châu.
So với bảy châu còn lại, cương vực của nó càng thêm rộng lớn, vương triều di tích cổ càng nhiều, nhưng số lượng sinh linh lại rất ít, Tô Huyên Vương cũng là vị Tiên vương duy nhất trong Cửu U táng thổ không có gia tộc và đệ tử.
Lẻ loi một người, lại uy chấn bảy châu còn lại.
Chưa từng có sinh linh bước vào nơi đây.
Không trung.
“Đoán chừng lần này đến Cửu U táng thổ có thể kết thúc rồi, xem như cũng không đi mất công.” Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng, vẻ mặt như có suy nghĩ lẩm bẩm.
Tâm trạng của hắn rất bình tĩnh, cũng không lo lắng cái gì.
Nếu đến lúc đó Tô Huyên Vương không gặp hắn, hắn sẽ không dây dưa nữa.
Tất cả đều có lý do.
Nghe Cốt Dương nói, Tô Huyên Vương tu luyện vạn thế luân hồi thuật, ngưng vạn thế Luân Hồi Ấn, lấy vạn thế đạo quả, chuẩn bị nhờ vào đó xung kích cảnh giới cao hơn.
Tô Tiểu Huyên chỉ là một bọt sóng nhỏ trong rất nhiều trận luân hồi của nàng ta mà thôi.
Trong nháy mắt sẽ bị thủy triều bao phủ, dung nhập vào trong đó, trừ khử vô hình.
Về phần vì sao Tô Tiểu Huyên lại truyền tin tức về, Cố Trường Sinh suy đoán, có lẽ lúc đó trí nhớ kiếp trước của nàng thức tỉnh, tâm trí hơi loạn.
Đến bây giờ, ngọn mệnh đăng trong tay hắn đã không có tác dụng gì.
Thiên Long màu bạc bay lượn trên không trung, chở Cố Trường Sinh mà đi.
Tiếng gió rít gào, tốc độ cực nhanh, ngọn núi và hồ nước nhanh chóng vụt qua dưới chân, như đai mỏng, như trân châu, có vẻ cực kì tráng lệ.
“Chủ nhân, lúc ngài rời khỏi nơi này, có thể dẫn theo ta không?” Nghe nói Cố Trường Sinh thầm nói, Đồ Tiên không khỏi mở miệng hỏi, mang theo mong đợi và khẩn trương thấp thỏm.
Cố Trường Sinh hỏi, “Vì sao? Đến lúc đó ta trả lại tự do cho ngươi không tốt sao?”
“Không tốt.” Đồ Tiên lắc đầu nói, “Đi theo chủ nhân, chính là quyết định thông minh nhất của ta.”
Đây là lời trong lòng nàng, nhất là thời gian này, nàng cảm giác huyết mạch chi lực của bản thân lại có dấu hiệu siêu việt tổ tiên.
Hơn nữa, Cố Trường Sinh cường đại và thần bí, nàng nhìn ở trong mắt.
Chỉ có đi theo Cố Trường Sinh, nàng mới có hi vọng thành tựu chí cao.
“Nhưng mà, ở bên ngoài ta đã có tọa kỵ.” Cố Trường Sinh cười nói.
“Cái này...” Đồ Tiên ngây dại, sau đó nàng cắn môi nói, “Chủ nhân cường đại như thế, sao chỉ có một tọa kỵ được...”
“Ở ngoại giới, tọa kị của ngài có thể làm cái gì, Đồ Tiên cũng có thể làm! Bao gồm tất cả!”
Nếu lời này để các sinh linh trẻ tuổi tại Bạch Cốt Châu nghe được, tuyệt đối sẽ trừng to mắt, rơi cằm xuống đất, không thể tin được, thế giới quan đổ sụp.
Đây là lời mà nữ chiến thần vô địch trong lòng bọn họ, lạnh lùng bất cận nhân tình Đồ Tiên sẽ nói ra sao?
Cố Trường Sinh khoát tay ngắt lời nàng, vẻ mặt khác thường hỏi, “Không phải sinh linh bên trong táng thổ không thể rời khỏi nơi đây sao? Coi như ta có lòng dẫn ngươi rời đi, đây cũng là vấn đề.”
Nghe vậy, trong lòng Đồ Tiên lập tức vui mừng, biết rõ có hi vọng, sau đó giải thích nói, “Xin chủ nhân yên tâm, Đồ Tiên khác với các sinh linh còn lại trong táng thổ, ta có biện pháp cởi bỏ một thân tử khí, đồng thời sẽ không ảnh hưởng đến bản thân.”
Nàng không nói tỉ mỉ là phương nào pháp.
Nhưng Cố Trường Sinh suy đoán chuyện này có liên quan đến huyết mạch tổ tiên của nàng.
Tộc Ngân Huyết Thiên Long vốn uẩn quang mang thánh khiết chi lực, có thể nói hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh trong táng thổ.
“Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi đây, vậy đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi.” Cố Trường Sinh gật đầu nói.
“Đa tạ chủ nhân.”
Ba ngày sau, cuối cùng Đồ Tiên đã dẫn Cố Trường Sinh đi vào một khu vực có khí tức bất hủ cực kì nồng đậm.
Đây là một vùng đất cổ xưa, nhìn qua, tất cả đều là sa mạc hoang vu, giống như là chiến trường cổ lão, có các loại vết máu và thi hài to lớn như ngọn núi và sao trời, chiếu xuống các nơi, tràn ngập khí tức cường hãn mà tang thương.
Sương mù màu xám bao phủ thiên địa, rất u ám, thậm chí có mảnh vỡ binh khí, sao trời và chiến thuyền bị đánh xuyên qua, nhiễm khí thế đáng sợ, không kém gì Táng Sinh Địa.
Đây là một mảnh tuyệt địa, sát cơ lăng liệt, Đại Đế bước vào nhiễm phải cũng phải nổ thành một đoàn huyết vụ.
“Chủ nhân, đây chính là nơi Tô Huyên Tiên Vương bế quan, vô số năm qua, không sinh linh nào có can đảm đặt chân.” Đồ Tiên rơi xuống đất, khuôn mặt lạnh lùng đã trở nên tái nhợt nói. _
Bạn cần đăng nhập để bình luận