Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 711 - Chỗ Tô Huyên, dấu vết của Ma Nữ, Diệp Minh Nguyệt, an tâm rất nhiều (2)

Không đến cấp độ Chuẩn Tiên Đế thì không cứu được quá nhiều người.
Cuối cùng, Cố Trường Sinh trông thấy Sơn Hải thành bị đẩy ngã thành đất bằng, ba nghìn Đạo Vực gặp đại nạn, nhiều đại lục bị đánh rơi.
Tất cả người Cố gia mang theo tế đàn trước kia Cố Trường Sinh để lại cùng rời đi, đi thiên địa mới mà hắn mở mang.
Bao gồm Hôi Lão, Cố gia có tổng cộng bốn vị Chuẩn Tiên Đế trấn giữ, thậm chí còn có Hư Đế của Thái Hư Thần Tộc, là thế lực khó đối phó nhất trong trận chiến này.
Thật ra Dị Vực không muốn dây vào bọn họ.
So với thế lực đạo thống khác, cuối cùng chỉ có ba vị Chuẩn Tiên Đế ra mặt.
Cố Trường Sinh lại lần nữa ngược dòng thời gian, trông thấy khoảng năm tháng lúc hắn thành tựu Đại Đế.
Trong lòng hắn hiện giờ không yên tâm nhất là hai nữ nhân Diệp Minh Nguyệt và Ma Nữ.
Nhưng trong trận chiến này, hắn không có trông thấy bóng dáng của bọn họ.
Kết quả này khiến Cố Trường Sinh bỗng dưng thở phào một hơi.
Ngày xưa luôn miệng nói mặc kệ bọn họ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì hắn vẫn sẽ đón các nàng trở về.
Nếu Diệp Minh Nguyệt, Ma Nữ thật sự chết đi, dù Cố Trường Sinh lao tới Luân Hồi Hải thì có chắc thật sự đưa các nàng về không?
Là con người cũ của bọn họ hay chỉ là một đóa hoa tương tự?
Cố Trường Sinh trông thấy Tiên trong sông dài thời gian.
Nàng có được truyền thừa của Xiển Thiên Giáo.
Nhưng Tiên Vực từ xưa có lưu truyền.
Trước Xiển Thiên Giáo thật ra còn có Tiệt Thiên Giáo, Nhân Thiên Giáo.
Ba giáo vốn là một nhà, bắt nguồn từ Huyền Môn thời kỳ càng xưa.
Chẳng qua vì vài lý do, ba giáo đụng vào vài nhân quả lớn, gặp trời giận, ba giáo tách ra.
Nhưng hai giáo khác không hiện trong nhân gian, truyền thừa đã cắt đứt.
Trên Chung Cực Chi Lộ, sau khi chia tay với Cố Trường Sinh, Ma Nữ bị một con Thanh Ngưu mang đi, đi hướng một mảnh không gian thần bí, tiếp thụ truyền thừa của hai giáo khác.
“Ngày xưa ta không xem rõ con Thanh Ngưu kia, bây giờ ta nhìn nó vẫn có lớp sương mù che.”
“Chẳng lẽ nó liên quan vị vô thượng nào đó?”
Cố Trường Sinh nhíu mày, mặt lộ nét đăm chiêu.
Hắn biết rất ít tin tức về con Thanh Ngưu đó.
Lúc trước Cố Trường Sinh đã gặp nó ở bên cạnh Đạo Tử Doanh Nhiếp của Trường Sinh Doanh gia.
Rất là thần dị, rõ ràng không có bất cứ tu vi, lại có thể thông thiên độn địa.
Doanh Nhiếp đi theo Cố Trường Sinh, từ đó không thấy con Thanh Ngưu kia nữa.
Trên Chung Cực Chi Lộ, Thái Thượng Tiểu Đạo Quân từng nói, Doanh Nhiếp là một trong Tam Hoa Đạo Quả mà hắn tu.
Đáng tiếc Thái Thượng Tiểu Đạo Quân cuối cùng đầu vào Dị Vực, bị Cố Trường Sinh giết chết.
Nhưng mà rất hiển nhiên, Đạo Gia sau lưng Thái Thượng Tiểu Đạo Quân chắc chắn có dính líu với vị Thái Thượng Lão Tử mà kiếp trước Cố Trường Sinh biết.
"Xiển Thiên Giáo, Nhân Thiên Giáo, Tiệt Thiên Giáo... "
Cố Trường Sinh lần thứ hai nhíu mày, sau đó khẽ thở dài.
Khởi nguồn của ba giáo liên quan đến vòng luân hồi trước của Tiên Vực.
Sau đó, Cố Trường Sinh bắt đầu truy tìm tung tích của Diệp Minh Nguyệt, mặc kệ nói sao thì Ma Nữ không bị gì, điều này khiến trong lòng hắn yên ổn nhiều.
Sông dài thời gian cuồn cuộn, cảnh tượng trong đó lại biến đổi.
Diệp Minh Nguyệt có Trọng Đồng, còn có một môn thiên phú thần bí, thiên phú đó nổi bật trong thế hệ trẻ lúc ấy, không kém gì người khác.
Nhưng khi rời đi Chung Cực Chi Địa, đi Cổ Giới khác tìm kiếm cơ hội thành đạo thì Diệp Minh Nguyệt gặp hung hiểm lớn.
Giới đó bị hắc ám ăn mòn.
Nhưng may mà nàng có được Trọng Đồng, biết trước nguy hiểm, né qua tất cả điều này.
Nhưng cuối cùng Diệp Minh Nguyệt rơi vào một chỗ khe nứt không gian, bốn phía nối liền với Giới Hải mênh mông, nàng bị nhốt trong đó.
Nơi đó rất hung hiểm, không gian bất ổn, mỗi giây mỗi phút đều hiện ra khe nứt không gian, sơ sẩy một cái sẽ bị khe nứt xé nát.
"Minh Nguyệt, ta rất nhanh sẽ tìm nàng về!”
Cố Trường Sinh giãn chân mày nhíu chặt, nhẹ giọng nói.
“Trường Sinh Thiên Đế...”
Bên ngoài khu vực này thỉnh thoảng có tu sĩ cổ xưa trong cấm khu, giáo chủ đại giáo ngày xưa tiến đến bái phỏng, muốn hiểu rõ một ít sự tình.
Nhưng mà thấy Cố Trường Sinh tóc hơi bạc thì bọn họ trong lòng không kiềm được run lên, sinh ra bi ai.
Trường Sinh Thiên Đế vô địch cõi đời, một người quát lùi Dị Vực mà cũng có ngày như vậy, khiến bọn họ thở dài.
Bây giờ bên cạnh Cố Trường Sinh chỉ có vài người có quyền lên tiếng, bao gồm hậu nhân của Lạc Phong là Lạc Tiên Nhi và lão nhân què chân.
Cho nên rất nhiều chuyện, bọn họ chỉ có thể tìm hiểu từ miệng của hai người.
"Nơi này rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"
Một vị tồn tại cấm khu hỏi thăm hai người, thái độ rất khiêm tốn, không dám lấy thân phận cũ ra tự xưng.
Lão nhân một mắt què chân trả lời, không kiềm được thở dài:
“Thiên Đế đang ngược dòng cảnh tượng quá khứ, trong lòng đang buồn, người xưa đều chết trận.”
Trong thời gian tiếp theo.
Mảnh thiên địa này vang lên đạo âm vô thượng hùng hồn, mênh mông ức vạn dặm, khiến nhiều đạo tắc rũ xuống, tựa như đất lành Tiên Đình.
Nhưng mà, lại có cảnh tượng đáng sợ hiện ra, cùng với mưa lớn màu đỏ máu, có tiên ma bỏ mạng, tiền bối huyết chiến.
Toàn bộ Tiên Vực đều bị kinh động, quy mô quá khủng bố, chư thiên tinh đấu run rẩy, đang than khóc.
Rất nhiều người đều tò mò, Trường Sinh Thiên Đế rốt cuộc là đang làm gì?
Thế nhưng dẫn phát cảnh tượng khủng bố như vậy.
“Trường Sinh Thiên Đế muốn tiếp dẫn Anh Linh cổ xưa chiến chết ở trong thiên địa này, hành động này gặp trời giận... "
Một ít nhân vật cổ xưa giải thích, dâng lên kính nể, trong lòng chấn động.
"Tiền bối đều đã chết, thật sự có thể tiếp dẫn trở về sao?"
"Làm như vậy thật sự có thể khiến người chết rồi sống lại sao?"
Rất nhiều tu sĩ nhìn cảnh này, đều rất khiếp sợ.
Loại thủ đoạn này quá mức nghịch thiên.
Quả thực không thể tưởng tượng.
Cũng chỉ có tồn tại như Trường Sinh Thiên Đế phỏng chừng mới có thể thi triển ra.
Dưới trời giận vẫn không sợ chút nào, thi triển thủ đoạn vô thượng.
“Hú hú hú!”
Bỗng nhiên, trong thiên địa vang lên tiếng khóc, có tiếng kèn sừng cổ xưa vang lên.
Mưa lớn màu máu đổ xuống, bao phủ trên trời dưới đất.
"Mau nhìn."
"Thật sự có Anh Linh trở về... "
Bạn cần đăng nhập để bình luận