Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 780 - Hạo kiếp cuối cùng, tất cả Đế trở lại (2)

Có lẽ nơi đó thật sự là nơi xa xôi nhất thiên địa từ vạn cổ tới nay.
Giờ phút này, Cố Trường Sinh bỗng cảm thụ được chiến trường Tiên Đế khô cạn giống như sống lại, hơi thở hắc ám dày đặc lại hiện ra.
Sương mù đen đậm đặc đáng sợ đột nhiên từ bốn phương tám hướng bao phủ, đại tế ba màu mà Cố Trường Sinh trải qua loáng thoáng lại từ sông dài thời gian ập đến.
“Tình hình này là mặc kệ phát sinh cái gì, đều phải diệt tuyệt hy vọng cuối cùng của mảnh thiên địa này? Hoặc đây là ý nghĩa tồn tại cuối cùng của đường cổ này, hội tụ tất cả Tiên Đế từ vạn cổ đến nay?”
Trong lòng Cố Trường Sinh chợt nhớ ngày xưa hắn rơi vào hắc ám đã trông thấy chân tướng thiên địa.
Vị Thần Đình Chi Chủ vô cùng cường đại cuối cùng cũng bị rơi vào hắc ám, không biết đi về đâu.
“Vị này là tồn tại đã bị hắc ám lây dính, không lẽ Thần Đình Chi Chủ ngày xưa bị tiếp dẫn đến chỗ này?”
Giây đầu tiên Cố Trường Sinh nhận ra ngay Thần Đình Chi Chủ.
Đại tế ba màu đen, trắng, xám, đó là thứ khiến vô số thế giới, vô số sinh linh rơi vào tuyệt vọng.
Hiện giờ Tiên Vực tuy rằng gặp phải họa lớn hắc ám, nhưng chưa tiếp xúc đại tế ba màu.
Đây là âm mưu to lớn lấy thiên địa chúng sinh, tất cả sinh linh chư thiên vạn vực làm chất dinh dưỡng mà hiến tế.
Bùm!
“Nên trấn hắc ám."
Trong khoảnh khắc này, Cố Trường Sinh ra tay, Hỗn Độn Thần Quang cuồng cuộn quấn quanh hơi thở khiến thiên địa khô cạn, một chưởng đè tới trước, từ mảnh chiến trường này vươn hướng sâu tận bên trong.
Từ sau khi thành tựu Tiên Đế thì Cố Trường Sinh ít khi ra tay.
Bởi vì đã không tìm được đối thủ đáng giá hắn ra tay, lúc ở Đại Trụ Cung gặp Bát Thủ Đế thật ra còn kém xa, bởi vì con đường Cố Trường Sinh đi đã định sẵn sẽ là đệ nhất trong cùng cảnh giới.
Giây phút này, toàn bộ chiến trường Tiên Đế rung lắc mạnh, chỉ trong khoảnh khắc, một chưởng của Cố Trường Sinh đã thò hướng ánh nhìn khiến Thái Thượng Tiên Đế đứng một bên hết hồn.
Mảnh vụn thời gian bay lượn, hơi thở này thậm chí khiến nhiều cảnh tượng trong thời kỳ cổ nhất hiện ra, hơi thở này vượt qua thời gian, thời không, vượt qua chí cao, khí thế sắc bén đủ để khiến chúng sinh chư thiên vạn vực buồn, thương vì nó.
Ầm ầm ầm!
Uy của Tiên Đế đan vào tận cùng luân hồi vạn cổ, chớp mắt chấn vỡ.
Ánh nhìn kia dù mạnh đến đâu thì ở dưới chưởng của Cố Trường Sinh cũng hóa thành bột mịn sụp đổ, không thể tiếp tục nhìn qua.
Chiến trường cấp bậc Tiên Đế này không nói ngoa khi bảo rằng nó chứa quá nhiều Tiên Đế chiến đấu, nhưng mà giây phút này có xu thế mất ổn định.
Có thể thấy dư ba vừa rồi đáng sợ cỡ nào.
Tiên Đế bình thường tuyệt đối không thể cản lại ánh nhìn kia giống như Cố Trường Sinh làm.
“Ngô còn ở!”
Nhưng cùng với tiếng quát, nơi tận cùng, ánh nhìn siêu đáng sợ tiếp tục bắn thẳng về phía Cố Trường Sinh.
Dường như không cam lòng, hoặc nên nói là không quan tâm.
Ba chữ đơn giản nhưng toát ra khí thế vô địch chỉ thuộc về tồn tại Đế cảnh, mặc kệ là trước vạn cổ hay sau vạn cổ đều không ai có thể vượt qua khí thế đó.
Hơi thở này khuếch tán ra chiến trường Tiên Đế, rơi vào Thương Mang, vào Tiên Vực, vào chư thiên vạn vực.
Bất luận là tận cùng vũ trụ, trên Cửu Thiên, tất cả sinh linh dưới hơi thở này đều run cầm cập, thần hồn run rẩy, cảm giác được hơi thở khủng bố nhất.
Oong! !
Mà giây sau, dường như bị âm thanh này ảnh hưởng, có âm thanh tế tự, âm thanh thế giới, âm thanh tụng niệm kỳ dị từ mỗi một thời không quanh quẩn, đó là Tiên Dân cổ xưa muốn tiếp dẫn tồn tại chí cường đã biến mất rơi vào hắc ám quay trở về.
Những thời không này dù cho đã sụp xuống, không tồn tại cùng thế giới này, cũng không tồn tại quá khứ, sớm hủy diệt trong hạo kiếp, bao gồm dấu vết đều bị xóa đi.
Nhưng mà vẫn có âm thanh tế tự cầu nguyện của Tiên Dân quấn quanh trong thiên địa, tràn ngập bi thương, bi ai vì chí cường giả đã từng thủ hộ mảnh thiên địa này.
Trong chiến trường có thể nói là vô cùng vô tận, không có biên giới này, bỗng nhiên có một đóa hoa nở rộ trong hư không.
Nó rất là bình thường, hiện ra màu xám, không có bất cứ sắc màu nào khác, nhưng mỗi cánh hoa giống như một cối xay cổ xưa ở nơi đó chậm rãi chuyển động, phát ra tiếng động lớn.
Tùy theo nó chuyển động một lần, phương thiên địa này dường như già thêm một lúc.
Cảm giác già cả cạn kiệt đan vào mỗi tấc hư không và góc, sau đó kéo dài ra ngoài, muốn bao phủ toàn bộ chư thiên vạn vực.
“Luân Hồi Chi Hoa lại hiện ra, lần này là đóa Luân Hồi Chi Hoa thứ chín héo úa, chẳng lẽ điều này có nghĩa là lần này mới là hạo kiếp cuối cùng?”
Biểu cảm của Thái Thượng Tiên Đế nghiêm túc chưa từng có, dù sao mảnh thiên địa này từng dựng dục hắn, hắn cũng từng để lại hy vọng đạo cho sinh linh trong thiên địa.
Dù đã không có ai nhớ đến Thái Thượng Tiên Đế, nhưng không thể xóa bỏ tất cả dấu vết sự tồn tại của hắn.
Hiện giờ giống như sự tồn tại của Thái Thượng Tiên Đế, đóa Luân Hồi Chi Hoa thứ chín ánh chiếu từ xưa đến nay, vô số kỷ nguyên cùng năm tháng đều từng hóa thành phấn dưới sự chuyển động của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận