Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 712 - Tiếp dẫn Anh Linh, chân tướng chúng sinh vạn tộc, lần nữa lên đường

Có tu sĩ khiếp sợ nói, nhìn thấy trong hư không có những bóng dáng mơ hồ nhạt nhòa ngưng tụ hiện ra.
Vầng sáng màu máu bao phủ trên người họ, chẳng qua vẻ mặt đều rất mờ mịt, không biết xảy ra chuyện gì.
“Đây chỉ là ấn ý, không phải thần hồn thật sự.”
"Chết rồi sống lại, làm sao có thể làm được?"
Người bên cạnh lắc đầu, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc.
Dù sao thủ đoạn như vậy nếu như lại tiến một bước không chừng thật sự chết rồi sống lại?
Chân chính tìm về người đã mất từ trong sông dài thời gian?
Bọn họ không dám tin tưởng, thủ đoạn thật sự có thể thực hiện sao? Không chịu bất cứ cắn ngược sao?
Đang nói chuyện thì Cố Trường Sinh bỗng phụt một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.
Chẳng qua vẻ mặt của hắn vẫn bình tĩnh, vết thương nhanh chóng khép lại, không đáng lo.
Làm như vậy đương nhiên bị cắn ngược, chẳng qua Cố Trường Sinh chịu đựng tất cả điều này.
Tất cả tu sĩ đều khiếp sợ, nhìn Cố Trường Sinh vung mạnh tay.
Tất cả ấn ký Anh Linh bị hắn dùng thủ đoạn vô thượng phong trấn vào một bộ quan tài thanh đồng được đúc sẵn.
Sau khi làm xong tất cả điều này, Cố Trường Sinh cảm thấy đã đến lúc, hắn nên lên đường, trong vũ trụ mênh mông còn có người đang đợi hắn tiếp dẫn trở về.
Tô Huyên, Diệp Minh Nguyệt, Ma Nữ...
“Trường Sinh Thiên Đế rời đi Tiên Vực."
Ngày này, Cố Trường Sinh lên đường, xé mở từng lớp vũ trụ, biến mất trên khung trời, tất cả tu sĩ đều khiếp sợ, sau đó bất an, lo âu.
Dù sao Cố Trường Sinh không ở, Dị Vực tùy thời sẽ trở về.
Nhưng khi bọn họ tụng niệm tên của Cố Trường Sinh, trong thiên địa có lực lượng kỳ bí buông xuống, giống với lực lượng tín ngưỡng, lại giống như chúng sinh nguyện lực.
Hùng vĩ mà thần thánh.
Pháp thân tín ngưỡng của Cố Trường Sinh hiện ra trong Tiên Vực, thần uy ngập trời, bảo vệ vạn linh chúng sinh.
“Trường Sinh Thiên Đế...”
Vô số tu sĩ cảm động, thành kính quỳ xuống đất lạy, không kiềm được lễ bái.
Vô cùng vô tận âm thanh thế giới, âm thanh lễ bái, âm thanh tế tự vang lên ở các nơi trong Tiên Vực, to lớn mà vô biên.
Từng mảnh vũ trụ tan biến trước mắt Cố Trường Sinh, hắn một ý niệm đi xa ức vạn tầng không gian, giới chướng bàng bạc, nhưng không ngăn được bước chân của hắn.
Chư thiên vạn vực đều run rẩy, cảm thụ được một vị Đế đang cất bước đến gần.
Hiện giờ, bên Giới Hải dao động càng khủng bố, mỗi ngày đều có vô số Cổ Giới và vũ trụ bị lan đến, đi hướng tiêu vong.
Cố Trường Sinh biết, cái gọi là đại tế vạn cổ sắp đến rồi.
Tam sắc đại tế trước vạn cổ chỉ là một phần trong đó.
Huy hoàng mạnh mẽ như thời đại kia cũng khó thể chịu đựng, biến mất trong lịch sử cổ, bị Hỗn Độn chôn vùi.
Thời đại hiện giờ càng là như vậy.
“Chân tướng của đại tế vạn cổ có lẽ là cuộc tẩy rửa cuối cùng của ức vạn vũ trụ, hết thảy tất cả đều quy khư, Thương Mang cũng không ngoại lệ."
Cố Trường Sinh đi trong từng mảnh vũ trụ, suy nghĩ về ý nghĩa tồn tại của Tiên Vực.
Như vạn vực ức trụ này thì vị trí của Tiên Vực nằm ở khu vực trung tâm, từ nhiều vũ trụ cổ xưa tổ hợp lại, thích hợp vạn linh vạn tộc sinh sản sinh sôi.
Đầu bên kia Tiên Vực là Dị Vực, so với Tiên Vực thì nó càng thêm rộng lớn mênh mông.
Xung quanh Tiên Vực là nhiều Cổ Giới và vũ trụ tàn phá, nhiều không thể tả hết.
Nhưng Cố Trường Sinh cho rằng đó là thứ sót lại của Tiên Vực trong đợt luân hồi trước.
Sinh linh ở trong đó phần lớn đã diệt tuyệt, chỉ để lại thế giới tan vỡ.
Càng nhiều là hậu đại chủng tộc sau này di dời đi.
Mà hiện giờ đại tế vạn cổ là muốn hiến tế tất cả sinh linh?
Cái gọi là kỷ nguyên đại thanh tỉnh, đại tan biến, kỳ thực là vì hiến tế chúng sinh.
Chân tướng này đối với vạn vực, tất cả sinh linh thật sự là quá tàn khốc.
“Hơi thở của Minh Nguyệt...”
Cố Trường Sinh bỗng dừng lại trước một vũ trụ cổ hơi tàn phá.
Ở đây, hắn tìm được tung tích của Diệp Minh Nguyệt.
Thần niệm quét qua, uy áp bàng bạc mà khủng bố nháy mắt buông xuống.
Tất cả sinh linh đều cảm thụ được hơi thở khủng bố vô thượng ập đến.
Vạn vật điêu tàn, kỷ nguyên chấm dứt.
Thần hồn bị đóng băng nứt.
Không có ác ý.
Chỉ bâng quơ tìm kiếm đã khủng bố đến khó tin.
“Một vị tồn tại vô thượng...”
Kẻ mạnh nhất trong mảnh vũ trụ cổ này đều bị chấn động, vội vàng biến sắc ra mặt, không dám chậm trễ.
Hiện giờ vạn vực xao động, bất cứ một vị tồn tại vô thượng nào đều là tuyệt đối không cách nào đắc tội.
“Chào Thiên Đế.”
Tuy bọn họ không phải chủng tộc thuộc Tiên Vực, nhưng biết thân phận của Cố Trường Sinh, trở nên rất cung kính.
Đập chết một vị Chuẩn Tiên Đế Dị Vực.
Chiến tích như vậy đủ kinh sợ tám phương, dù là Chuẩn Tiên Đế cũng cần kiêng kỵ.
Chớ nói chi bọn họ chỉ là Tiên Vương mà thôi.
Cố Trường Sinh nhẹ gật đầu, không có làm khó bọn họ.
Oong!
Hắn bước ra một bước, bước vào mảnh vũ trụ này, đại đạo ầm ầm run rẩy.
Đám Tiên Vương này đều cực kỳ bất an, cung kính đứng ở một bên, không dám thở mạnh.
Chớ nói chi hỏi thăm mục đích là cái gì.
Một ý niệm của Chuẩn Tiên Đế đủ làm mảnh vũ trụ này đều phải tan biến.
Tám phương hoàn toàn yên tĩnh vô thanh.
Vô số sinh linh nhìn cảnh này càng là hoảng sợ, chấn động đến mức nói không ra lời.
Rất nhanh, Cố Trường Sinh tìm đến một chỗ khe nứt không gian tại đây.
Là mảnh không gian có Diệp Minh Nguyệt trong đó.
Cố Trường Sinh không nói chuyện, xé mở vách ngăn, trực tiếp đi trong đó.
Mãi đến khi hắn khuất bóng thì mảnh vũ trụ này mới có âm thanh.
"Đây là uy của Thiên Đế sao? Quá đáng sợ.” Một vị Tiên Vương run giọng nói, lưng ướt mồ hôi lạnh.
Cố Trường Sinh đặt chân vào mảnh không gian này, với tu vi hiện tại của hắn muốn tìm một người thì đơn giản biết bao.
Nơi này tuy rằng mênh mông, tràn ngập khe nứt không gian, nhưng không thể tổn thương cơ thể của hắn một ly.
Cho dù thế giới sụp đổ thì cơ thể của hắn không một vết trầy, càng miễn bàn chỉ là khe nứt không gian tầm thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận