Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 534 - Hôi Lão tọa trấn, chấn nhiếp Chuẩn vô thượng Dị Vực, đám người rung động (3)

Cũng sắp xếp chỗ ở cho Tô Nghê Thường, Xích Vương, Cố Ngân Hà.
Tô Nghê Thường và Cố Trường Sinh ở chung một tiểu đội săn bắn, Tôn Lão có ý khiến nàng và Cố Trường Sinh ở cạnh nhau lâu hơn.
Trong một sân u tĩnh, mùi trà thơm ngát, Cố Trường Sinh cười nói:
"Nếu như không có bảng Đế thí luyện thì phỏng chừng ta còn không biết nơi đây."
Đây là lần đầu tiên hắn biết Cố gia có sức mạnh như vậy trong Sơn Hải thành.
Số lượng chí cường giả ở đây rõ ràng nhiều hơn những khu vực khác rất nhiều.
Hôi Lão đàm luận với Cố Trường Sinh:
“Bảng Đế thí luyện sớm muộn gì cũng mở, nhưng tốc độ đột phá của ngươi khiến chúng ta hơi giật mình.”
"Thuận thế đột phá thôi." Cố Trường Sinh cười cười.
Hôi Lão rất vui vẻ vì thực lực hiện tại của Cố Trường Sinh.
Tin tức trên Nguyên Thủy Chi Lộ thật ra luôn luôn đồng bộ truyền đến ba nghìn Đạo Vực.
Cố Trường Sinh và nhóm người Xích Vương, Sở Đế rời khỏi Nguyên Thủy Chi Lộ cũng coi như giảm áp lực lớn cho thiên kiêu khác.
Nhưng tốc độ tăng cảnh giới của Cố Trường Sinh nằm ngoài dự đoán của bọn họ.
Vốn cho rằng trong trăm năm thành Đế.
Nhưng xem tốc độ hiện giờ thì trong vòng mười năm Cố Trường Sinh sẽ thành Đế.
Điều này khiến đám người Hôi Lão rất là vui mừng.
Trong kỷ nguyên này, không chừng Tiên Vực thật sự sẽ nghênh đón khô cạn.
Trên người Cố Trường Sinh gửi gắm hy vọng của tất cả người Cố gia.
Trong lúc Cố Trường Sinh và Hôi Lão đàm luận thì phương xa truyền đến tiếng bước chân.
Một bóng dáng thon dài mặc váy dài cung trang đi đến, phong tư tuyệt thế, thân hình mảnh khảnh, ánh sáng tiên đạo bao phủ, trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần toát ra khí phách vô địch như nữ Tiên Vương, bước tới gần.
Đúng là Tô Nghê Thường.
Tô Nghê Thường hiển nhiên rất đẹp, hoàn mỹ không khuyết điểm, như kiệt tác hoàn mỹ nhất trên trời, vóc dáng mảnh khảnh, da mịn màng như dương chi tiên ngọc không tỳ vết, hai chân đặc biệt thẳng tắp thon dài, cao hơn nữ nhân bình thường.
Nhưng Cố Trường Sinh chỉ nhìn thoáng qua rồi thu về tầm mắt.
Tô Nghê Thường phớt lờ hắn, nói với Hôi Lão:
"Hôi gia gia, Nghê Thường có một chuyện muốn thỉnh giáo."
Dường như Hôi Lão biết nàng muốn hỏi điều gì:
“Về phụ thân của ngươi?”
Tô Nghê Thường gật đầu.
Hôi Lão lắc đầu, nói:
“Ta không rõ sống chết của hắn.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Nghê Thường vụt tắt tia sáng.
Nàng dường như rất chán nản, cúi đầu thì thào:
“Phụ thân cũng đi chỗ Giới Uyên.”
Giây phút này, nàng chẳng còn vẻ ngạo nhiên tuyệt thế, cao cao tại thượng không thèm để tất cả thiên kiêu vào mắt.
Nàng như lộ ra bộ mặt thật.
Cố Trường Sinh nhìn Tô Nghê Thường, không nói chuyện.
Thân là nữ nhi ruột của Tiên Đế, nàng hiểu rõ và phải chịu đựng hơn những thiên kiêu khác rất nhiều.
Hôi Lão cười nói:
“Nhưng thân là Tiên Đế, không dễ bỏ mạng như vậy, ít nhất lão phu cảm thấy như thế.”
Tô Nghê Thường nở nụ cười nói:
“Có câu này của Hôi gia gia thì Nghê Thường an tâm. Ta cũng không tin phụ thân sẽ xảy ra chuyện.”
Sau đó, nàng đứng lên cáo từ, tiện thể nói với Cố Trường Sinh:
"Bổn cung còn nợ ngươi một nhân tình, nhưng nửa tháng sau ra khỏi thành săn bắn, bổn cung sẽ không làm vướng chân ngươi."
Biểu cảm của Cố Trường Sinh vẫn bình tĩnh, nhưng giây phút này dường như hắn nở nụ cười nói:
“À, vậy Cố mỗ mỏi mắt mong chờ."
Chớp mắt qua nửa tháng.
Khoảng thời gian này, Hôi Lão giảng giải rất nhiều bí ẩn về Sơn Hải thành, khu vực không người Dị Vực cho Cố Trường Sinh nghe.
Trong đó bao gồm lai lịch của khu vực không người Dị Vực.
Cố Trường Sinh đã biết Thương Mang và Giới Uyên.
Cho nên, Hôi Lão không giấu giếm hắn nữa.
Khu vực không người Dị Vực là khu vực tiếp xúc tới vật chất bất tử sớm nhất Tiên Vực.
Thậm chí có tin đồn sinh linh trong đó đến từ ngoài Thương Mang.
Hôi Lão cũng không thể xác định có đúng hay không.
Bởi vì chỗ sâu trong Dị Vực tồn tại hơi thở rất giống Giới Uyên, rất có thể nơi đó cũng có một chỗ Giới Uyên sụp đổ.
Chủ nhân của Hôi Lão cũng là phụ thân của Cố Tứ Gia, từng đi nơi đó, nhưng về sau cũng rời khỏi, báo cho hậu nhân không cần tùy tiện đến đó, có nguy cơ lớn.
Trải qua vô số kỷ nguyên thấm vào, nhiều sinh linh của Nguyên Từ đã miễn dịch với vật chất bất tử.
Đối với tu sĩ và sinh linh bên Tiên Vực thì vật chất bất tử là chất độc khủng bố nhất.
Biết được tin tức này cũng khiến Cố Trường Sinh giật mình không thôi.
Khu vực không người Dị Vực khó chơi và đáng sợ hơn xa Cửu U Táng Thổ.
Tận cùng Cửu U Táng Thổ tình nghi tồn tại Đế.
Nhưng sâu trong khu vực không người Dị Vực có sinh linh siêu thoát Đế, thậm chí đến từ Thương Mang.
Nhưng Hôi Lão khuyên Cố Trường Sinh không cần quá lo lắng.
Bởi vì vô số kỷ nguyên đến nay chưa từng cảm giác hơi thở kia thức tỉnh, đang trong giai đoạn ngủ đông hoặc là ngủ say.
Đương nhiên, Cố Trường Sinh không thật sự lo lắng.
Dù trời sập xuống thì có người cao chống.
Cho nên khoảng thời gian này, hắn lo kết hợp Bất Diệt Kinh, dùng hạt năng lượng ánh sáng vật chất màu đen lúc trước đã hấp thu để rèn tạo mỗi một tế bào.
Trong quá trình này, hạt năng lượng ánh sáng màu đen giống một cây búa to rèn luyện từng tế bào.
Mỗi tế bào đều lột xác hướng về trạng thái Lưu Ly Bất Diệt.
Thể hội khắc sâu nhất là lực lượng thân thể của hắn cứ tiến bộ.
Lúc trước đại khái một nửa tế bào trong người, tức là chỉ có ba mươi ức tế bào nuôi dưỡng ra Phong Lôi Chi âm.
Có Bất Diệt Kinh xác minh, tế bào còn lại cũng nhanh chóng lột xác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận