Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 404: Tô Huyên Vương Lựa Chọn, Tiên Vương Đạo Quả Vỡ Vụn, Lão Bà Áo Đen Ẩn Núp

Ong!
Khí thế băng lãnh đáng sợ dừng lại trước mi tâm hắn một tấc, tất cả lực lượng biến mất, sau đó rắc một tiếng, xương đầu hắn sáng lên, đang vỡ ra.
Trong đó ánh mắt nguyên thần cửu sắc lưu li ngồi xếp bằng vẫn đạm mạc như cũ, giống như hắc ám, không xuất hiện ba động.
“Thế nào? Không tiếp tục đánh nữa?” Cố Trường Sinh ngước mắt, đối mặt với nàng, giọng nói rất bình tĩnh, không dùng bất kì thủ đoạn ngăn cản nào, giống như đã sớm dự liệu được.
Mặc dù cách tầng tầng sương mù và tiên vụ, vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt vô cùng đạm mạc kia khẽ run một cái.
Từng sợi tin huyết ẩn chứa hỗn độn khí từ giữa mi tâm hắn chảy xuống, sau đó hóa thành thần hà, bốc hơi không thấy, vết thương cấp tốc khép lại.
Đây chính là chỗ đáng sợ của Hỗn Độn Thể.
Lực sinh mệnh vô cùng cường đại, cho dù đầu bị người ta mở ra, cũng có thể lập tức khép lại như lúc ban đầu.
“Vì sao không tránh?” Tô Huyên Vương hỏi, giọng nói đạm mạc có chút khẽ run, sau đó lại hóa thành uy nghiêm cao cao tại thượng.
“Vì sao ta phải tránh?” Cố Trường Sinh hỏi ngược lại, nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Mục đích của hắn rất rõ ràng.
Đương nhiên Tô Huyên Vương cũng hiểu.
Sau một khắc, trường mâu màu đỏ phanh một tiếng tiêu tán, thân ảnh Tô Huyên Vương trở lại vương tọa, lạnh lùng nói, “Ta chính là Tô Huyên Vương, thành đạo tỷ vạn kỷ nguyên trước, vô địch Cửu U táng thổ, chấn nhiếp thiên hạ tám châu, vạn linh cộng tôn, không người có thể địch.”
Nàng nhìn về phía Cố Trường Sinh, vẻ mặt đạm mạc và cao cao tại thượng như nhìn một con kiến hôi.
“Xem ra, đây chính là câu trả lời của ngươi.”
Nghe vậy, Cố Trường Sinh gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ, nhìn không ra cảm xúc biến hóa.
Cách tầng tầng tiên vụ và sương mù, thân thể Tô Huyên Vương khẽ run một cái, trong mắt hiển lộ một vòng mờ mịt và đau đớn.
“Công tử...” Nàng khẽ gọi một tiếng, nhưng không phát ra âm thanh.
Sau một khắc, trong đôi mắt trong suốt lần nữa khôi phục băng hàn muôn đời không tan.
Cố Trường Sinh cũng không do dự, lựa chọn rời đi.
Bên trên vương tọa, Tô Huyên Vương lạnh lùng nhìn hắn chăm chú, không nói một lời.
Nhưng Cố Trường Sinh còn chưa bước ra đại điện, liền nghe thấy sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng tạch tạch thanh thúy.
Đại điện bắt đầu sụp đổ, từng khỏa sao trời vỡ ra, hóa thành tro tàn, Thiên Hà khô kiệt, hóa thành huyết thủy.
Phương thế giới diễn hóa này đang không ngừng sụp đổ.
“Xảy ra chuyện gì?” Cố Trường Sinh cau mày nói, quay đầu nhìn lại.
Lúc này Tô Huyên Vương ngồi trên vương tọa giống như mất hồn, linh khí trong mắt bắt đầu tiêu tán, hóa thành pho tượng, bất động.
Bên cạnh nàng tràn ngập tử khí, có dị tượng hiển hiện, thiên khung vỡ tan, hỏa quang hàng thế, dung nham cuồn cuộn, kinh khủng khiếp người.
Tầng tầng sương mù biến mất, lộ ra chân dung của nàng, khuôn mặt tái nhợt đẹp đẽ tuyệt mĩ không tì vết, giống như bàn tay của thượng thiên tạo ra, Cố Trường Sinh cảm giác có ba phần quen thuộc.
“Quả nhiên là nàng, nhưng lại không phải nàng.” Hắn khẽ thở dài, bước chân dừng lại, chuẩn bị yên lặng theo dõi kỳ biến.
Răng rắc!
Đột nhiên, mi tâm Tô Huyên Vương vỡ ra, giống như đồ sứ rạn nứt, nơi đó có ánh sáng óng ánh, một đạo đạo ấn ký hiển hiện, lít nha lít nhít, đếm không xuể.
“Đây chính là vạn thế Luân Hồi Ấn sao?”
Ánh mắt Cố Trường Sinh lộ ra vẻ khác thường nói, luôn cảm giác Tô Huyên Vương xuất hiện vấn đề lớn, con đường tu hành xảy ra sự cố, nếu không sẽ không khác thường như vậy.
“Đến sinh cơ cũng tịch diệt, muốn niết bàn sao? Bắt chước Chân Hoàng niết bàn?”
Nhưng Cố Trường Sinh không suy nghĩ bao lâu, hắn liền nhìn thấy thân thể Tô Huyên Vương kịch chấn, Luân Hồi Ấn đang vỡ tan, sương mù cường đại bất hủ khuếch tán ra.
“Thật không dễ dàng!”
“Cuối cùng ta cũng đợi được đến lúc này!”
Đúng lúc này, ngoài điện bỗng nhiên vang lên một giọng nói tràn ngập cuồng hỉ và oán hận, một đạo hắc ảnh hiện lên.
Lão bà áo đen dẫn đường lúc trước, tự xưng là lão bộc, hai chân cách mặt đất, như U Linh xuất hiện ở đây.
Vẻ mặt bà ta có chút vặn vẹo, trong mắt bắn ra thần mang đáng sợ, nhìn chằm chằm Tô Huyên Vương đang rạn nứt, tham lam lại cực nóng.
“Thương thế tái phát, Tiên Vương đạo quả sắp vỡ tan, nếu có được một luồng trong đó, cũng đủ để ta bước vào thiên địa mới.”
“Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, ta phải khúm núm, làm nô làm tỳ, thậm chí chém đi các tạp niệm khác, tránh bị ngươi phát hiện mánh khóe.”
“Chính là chờ một ngày này!”
“Sáu tên gia hỏa kia cũng thật ngu xuẩn, cho dù Tô Huyên Vương bị tổn thương nặng hơn nữa, nhưng vẫn có thể trấn áp bọn họ dễ như trở bàn tay.”
Lão bà áo đen cười lạnh không thôi, ẩn núp chục tỷ năm, chính là vì hôm nay.
Không thể không nói phần quyết đoán và nghị lực này đã vượt qua tưởng tượng của rất nhiều người.
Chỉ vì muốn giành Tiên Vương đạo quả của Tô Huyên Vương.
Nhưng cũng đáng.
Bởi vì rất nhanh, bà ta có thể trở thành Chủ Tể bất hủ mới của Tô Huyên châu rồi!
Giờ phút này, tâm tình của lão bà áo đen khuấy động, không thèm để ý tên ngoại nhân như Cố Trường Sinh vẫn còn ở nơi này, nhìn chằm chằm Tô Huyên Vương đang rạn nứt, cười lạnh không thôi, phát tiết oán hận đã tích lũy nhiều năm qua.
Nghe thấy mấy câu này, Cố Trường Sinh cũng có chút sững sờ, sau đó không khỏi lắc đầu bật cười.
Trách không được trước đó luôn cảm thấy lão bà áo đen này không có lòng tốt, thì ra vẫn luôn âm thầm tính toán.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tô Huyên Vương không khỏi có chút thương hại.
Đường đường là Tiên Vương vô địch, lại bị người ta mưu hại ngấp nghé Tiên Vương đạo quả, luân lạc tới tình trạng này.
“Nếu ngươi trả lời là Tô Tiểu Huyên, ta tuyệt đối sẽ ra tay giúp ngươi.”
“Nhưng nếu đây là lựa chọn của ngươi, đã không có quan hệ gì với ta, ta từ Tiên Vực cách xa nơi này ngàn tỷ dặm, vượt qua Táng Sinh Địa đến đây, lo lắng sinh tử của ngươi, cuối cùng ngươi lại trả lời như vậy, xem như tự ta đa tình rồi.”
Cố Trường Sinh nhìn về phía Tô Huyên Vương đang vỡ vụn, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại có ý cười nhàn nhạt tự giễu, cũng không phải hắn lạnh lùng tuyệt tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận