Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 601 - Lại đến Bạch Cốt Châu, cái chết của Cốt Dương, Tô Huyên Vương thành Đế mới

Tuy rằng về sau tiến cảnh thong thả, nhưng nhìn chung ức ức ức vô lượng tu sĩ ba nghìn Đạo Vực, có thể đi đến bước Chí Tôn cảnh thì được mấy người?
Trong Cửu U Táng Thổ tử khí tràn ngập, đất đai một mảnh khô cạn.
Vật chất bất tử bên ngoài Táng Sinh Địa đã tán đi hết, cơn lốc màu xám khủng bố cũng không thấy nữa.
Cố Trường Sinh hóa thành thần quang, lại lần nữa đến chỗ này, ánh mắt quét qua trong đó.
Cái chỗ này đã bị đánh tàn phế, từng ngôi sao rơi xuống, đập thủng nơi này thành hố to.
Nhiều tu sĩ ba nghìn Đạo Vực xuất hiện ngoài rìa Táng Sinh Địa, quỳ lạy hắn, vô cùng tôn kính.
Cố Trường Sinh đi qua Táng Sinh Địa.
Cửu U Táng Thổ mênh mông không biên giới, giống như mảnh vũ trụ khác.
Trong thiên địa có ba vầng mặt trời đen ngòm, tử vong là chủ đề vĩnh hằng, đất đen vô cùng vô tận.
Cố Trường Sinh nhớ kỹ lần trước đến đây thì ba vầng mặt trời này không phải màu đen.
Rất hiển nhiên nơi này sau khi phát sinh đại chiến thì đã biến đổi lớn.
Mặt trời cũng bị dính vào hơi thở không biết tên.
Cố Trường Sinh lại lần nữa đi tới, nhíu mày.
Hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng ghê người, Minh Thổ to lớn này không có cuối.
Dưới những hố sâu bị ngôi sao đập thủng có rất nhiều thi hài, không biết từ thời đại nào.
"Phỏng chừng là sinh linh từ thật lâu trước kia đã chôn vùi, muốn từ chết thành sống, nhưng không thành công, bị lật ra trong trận đại chiến này...”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, quy tắc Hỗn Độn bao phủ người hắn, lướt nhanh qua nơi đây.
Hắn không thấy sinh linh Táng Thổ nào còn sống.
Lúc trước, khi Cố Trường Sinh lần đầu tiên đến, tuy sinh linh Táng Thổ thưa thớt nhưng không hiếm gặp.
Hắn một đường đi qua, bước qua Táng Thổ màu đen vô tận.
Đập vào mắt đều là hủy diệt, dưới đất rải rác sông máu, xác chết, càng có rất nhiều quan tài mục nát.
Chỗ này bị phá hủy, tan nát hết, dường như Cửu U Táng Thổ đi hướng điểm cuối của con dốc.
Có thể tưởng tượng trận chiến kịch liệt cỡ nào.
"Đế mới sinh ra... "
Cố Trường Sinh lắc đầu.
Hắn có chút kinh ngạc, trận chiến Đế mới khủng bố đến thế sao? chẳng lẽ thật sự khiến Cửu U Táng Thổ bị hủy một nửa?
Nghe nói nơi này không chỉ có một vị Đế ngủ say.
Tuy sức chiến đấu của cấp bậc Tiên Đế một ý niệm có thể hủy vũ trụ, nhưng chiến đấu cùng đẳng cấp ít nhất sẽ suy xét đến xung quanh.
Không có lý nào phá vỡ Cửu U Táng Thổ chứ?
Nếu đánh kịch liệt đến mức đó, Cửu U Táng Thổ cũng bị hủy một nửa thì Đế khác không có lý nào không xuất thế!
Cố Trường Sinh tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc nhìn thấy sinh linh Táng Thổ ở Bạch Cốt Châu, một trong mấy châu của Cửu U Táng Thổ.
Nhưng mấy sinh linh Táng Thổ trông thấy Cố Trường Sinh đều thụt lùi, không xông lên tấn công.
Người mạnh cỡ nào đều run cầm cập dưới hơi thở của Cố Trường Sinh, sao dám chiến?
Đây là uy thế hiện giờ của Cố Trường Sinh, chỉ cần huyết khí dâng lên, vạn linh đều phải run rẩy.
Hơi thả ra khí cơ, những binh sĩ Táng Thổ cường đại sẽ vỡ nát.
Mọi người đều thụt lùi, bọn họ như con sâu cái kiến ngước nhìn thiên long, sâu sắc cảm nhận được bản thân nhỏ bé.
Bạch Cốt Châu là chỗ của Bạch Cốt Tiên Vương.
Lần trước Cố Trường Sinh đến đây thì không đi viếng thăm Bạch Cốt Tiên Vương.
Hôm nay, hắn đến lãnh thổ của Bạch Cốt Tiên Vương.
Nơi này tràn ngập khí cơ của Bất Hủ, giống như nơi tồn tại vĩnh hằng.
Từng tấm bia lớn đều là bia lớn huy hoàng ngày xưa, khắc kỷ nguyên của Bạch Cốt Châu và chiến tích của các đời chủ nhân.
Bây giờ bia đá vỡ vụn, dính máu.
"Bạch Cốt Vương đi đâu rồi?"
Cố Trường Sinh nhíu mày, không có cảm giác được hơi thở của Bạch Cốt Vương, dường như đã biến mất.
Thân là Tiên Vương, không thể nào bỏ mạng trong trận chiến này chứ?
Nhưng Cố Trường Sinh thật sự không cảm giác được chút xíu hơi thở Tiên Vương.
Cố Trường Sinh tìm kiếm xung quanh.
Bạch Cốt Châu, lãnh thổ rộng lớn vô biên, xem vô số ngôi sao đập thủng ra hố sâu là biết nó rộng cỡ nào.
Vô số sinh linh Táng Thổ hoảng sợ, đối diện Cố Trường Sinh đến, rất nhiều người không chịu nổi quỳ rạp dưới đất.
Hành động này không phải đến từ tận đáy lòng, chỉ vì uy thế từ thân thể của Cố Trường Sinh.
Trong quá trình, có Vô Thượng Thiên Tôn cổ xưa cường đại xuất hiện, không thiếu Chuẩn Đế chí cường.
Nhưng cuối cùng cũng đều kinh hãi, không thể tới gần, nơm nớp lo sợ.
Cố Trường Sinh xông thẳng đến nơi cuối cùng Bạch Cốt Tiên Vương bế quan, như vào chốn không người.
Cuối cùng, hắn đi tới phủ đệ chỗ sâu trong.
Đó là một dãy Bạch Cốt Điện hùng vĩ vắt ngang, phía trước có một người ngồi trên bậc thang, trên người loang lổ vết máu
Người này mặc chiến y bạch cốt màu vàng đen, ánh sáng đen lấp lóe, có vài chỗ vỡ nát đang chảy máu đen.
Cốt Dương?
Cố Trường Sinh nhận ra ngay người này.
Lúc trước Cố Trường Sinh đến Cửu U Táng Thổ, Bạch Cốt Vương phái đại đệ tử này ra.
Nhưng lúc này, Cốt Dương đã hấp hối, không tiếp tục uy vũ, nhiều chỗ bạch cốt bị đánh nát.
Trong đó có hơi thở khủng bố bao phủ, khó mà đánh tan.
Có thể thấy trong trận chiến ấy, Cốt Dương đã bị thương khủng bố cỡ nào, cơ hồ không thể cứu chữa.
"Là ngươi... "
Cốt Dương cũng nhận ra Cố Trường Sinh, ánh mắt lộ ra khiếp sợ.
Nhưng hiển nhiên, hiện giờ Cốt Dương vô cùng yếu ớt, ngồi đây chờ chết, không thể động đậy.
Nói ra lời này giống như hắn đã dùng hết tất cả sức lực.
Hắn không ngờ rằng nam nhân áo trắng ngày xưa mới bao lâu không gặp đã trưởng thành đến nước này.
Đó là tồn tại mà khi hắn ở thời kỳ đỉnh cao cũng phải kính ngưỡng.
Cố Trường Sinh hỏi thẳng:
"Nơi này phát sinh cái gì?"
Trong cung điện ở phủ đệ của Bạch Cốt Tiên Vương, Cốt Dương ngồi đây, sinh cơ đều mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận