Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 807 - Đại Hắc Thủ cuối cùng hiện thân, nghìn người nghìn mặt, đạo khác biệt mưu cầu khác nhau

Đại Hắc Thủ cuối cùng hiện thân, nghìn người nghìn mặt, đạo khác biệt mưu cầu khác nhau
Tất cả mọi người lộ vẻ sợ hãi, lần đầu tiên nhìn thấy loại hơi thở này, loại cảm giác này giống như đánh khắp trên trời dưới đất không có đối thủ, không thể phỏng đoán, không biết sâu cạn của hắn, cũng không thể tìm kiếm khởi nguồn của hắn.
Hắn từ nơi hắc ám sâu nhất đi về phía tất cả Tiên Đế, không biết hắn đã ngồi xếp bằng ở chỗ này bao lâu, loại hơi thở hắc ám vô cùng dày đặc này khiến mọi người trở nên hoảng sợ, rợn cả tóc gáy, dường như đang đối mặt với hóa thân hắc ám chân chính, đầu nguồn hắc ám.
Có lẽ hắn đã dựng dục chư thiên vạn giới, toàn bộ hắc ám từ khi thiên địa sinh ra cho tới nay, bao gồm những kiếp nạn đã từng hủy diệt thiên địa, tính kế mọi người, ý định khiến cho tất cả mọi người trở thành căn nguyên và chất dinh dưỡng của mình.
"Thế gian này có luân hồi sao?"
Đao Đế lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng trực tiếp rơi xuống, thiên địa nổ vang, quy tắc ngưng tụ, Thái Sơ Huyền Hoàng, vô thủy vô chung.
Nhiều Tiên Đế vào lúc này mới cảm giác được sợ hãi, bởi vì nhân vật như Đao Đế có thể sớm đã biết sự tồn tại của nó, nhưng lúc trước hắn thế mà không hề có chút phản ứng gì.
Giờ phút này, rất nhiều Tiên Đế đều cảnh giác, cảm thấy lập trường của Đao Đế từ đầu đến cuối đều khác với mọi người.
Hắn không quan tâm chư thiên bị hủy diệt, vạn cổ thành tro, trong mắt hắn chỉ có chờ đợi hồng nhan sống lại.
Nhưng ngay cả Tiên Đế cũng không thể hồi sinh bất cứ ai, luân hồi thật sự hữu dụng sao?
"Tin thì có, không tin thì không có."
"Tin hắc ám, thì hắc ám có, không tin hắc ám, thì quang minh sinh, sinh tử của vạn vật, luân hồi của vạn linh, chẳng qua xem ngươi có tin hay không thôi."
Bóng dáng này mở miệng nói, khẽ cười, lộ vẻ vô cùng tang thương, cũng vô cùng cổ xưa, sương xám, sương trắng, sương đen, ba loại sương mù màu sắc khác nhau cuồn cuộn, theo hắn cất bước phô thiên cái địa, từ chỗ khác nhau cuốn tới, đủ để bao phủ mọi thứ.
"Chuyện ban đầu mà ngươi đã đáp ứng ta, khi nào thực hiện?" Đao Đế lần nữa lạnh lùng quát hỏi, lời này của hắn khiến mọi người vẻ mặt thay đổi nhanh, cảm giác Đao Đế quả nhiên quen biết vị tồn tại không thể phỏng đoán này.
"Đương nhiên sẽ không quên thực hiện. Lúc thấy ngươi bị một đám Tiên Vương truy sát, ta còn tưởng rằng ngươi đời này đến đây là hết, không thể tiến thêm một bước."
"Chớp mắt năm tháng dằng dặc trôi qua, vạn cổ thành tro, ngươi đã trở thành Tiên Đế, đây là việc ta không ngờ tới."
"Sinh diệt của thiên địa đã như vậy, cái gọi là luân hồi tất nhiên cũng có thể tái hiện vào một ngày nào đó." Bóng dáng kia khẽ cười nói, nhưng những lời này lại liên quan đến bí ẩn của Đao Đế, khiến người ta vô cùng giật mình.
Xem ra thành tựu ngày hôm nay của Đao Đế có liên quan đến vị trước mắt này.
Lời này cũng khiến ánh mắt của Cố Trường Sinh chợt lóe lên, trước giờ hắn luôn có chút nghi hoặc, vì sao trước đó Đao Đế chỉ mới cấp bậc Tiên Vương lại có thể đi đến một bước này, xem ra trong khoảng thời gian đó hắn gặp được Đại Hắc Thủ.
Còn về phải chăng có giao dịch gì đó, hắn thực ra cũng không mấy hứng thú.
"Đại Hắc Thủ, ngày này cuối cùng cũng tới."
Sau đó, Cố Trường Sinh nhìn về phía Đại Hắc Thủ ở trước mặt, nhàn nhạt mở miệng nói, Hồng Mông Hắc Động chìm nổi trên đầu hắn, tất cả quy tắc trật tự đều hóa thành gió lốc, ngưng tụ hiển hóa ở trong đó, uy áp to lớn khó tả xuất hiện.
Hàng ức vạn kiếm khí vô thượng dâng lên ở nơi đó, ù ù chuyển động, hóa thành âm dương chi ý vô cùng vô tận, vô cùng vô thủy, có thể diễn biến tất cả, sát phạt mọi thứ.
Đại Hắc Thủ nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, giống như một vị tiền bối đang quan sát vãn bối, ánh mắt kia rất dịu dàng, không có bất kỳ ác ý nào, thoạt nhìn trừ tang thương ra thì không khác gì trưởng bối trong gia tộc.
Tự nhiên, ấm áp, như tắm gió xuân.
Cảnh tượng này khiến hết thảy Tiên Đế không khỏi biến sắc, không ngờ Đại Hắc Thủ là nhân vật như vậy, một chút cũng không nhìn ra hắn ở phía sau chủ đạo tất cả, đương nhiên cũng có Tiên Đế không nghĩ như thế.
Nghìn người nghìn mặt.
Càng đừng nói Đại Hắc Thủ đã sống không biết bao lâu, bóng dáng của hắn trải rộng khắp thời đại, mỗi lần ở trước mặt một người đều bày ra hình thái khác nhau, cũng hiển hóa khuôn mặt khác nhau.
Hôm nay hắn là Phật Đà lòng dạ từ bi, vậy sau này hắn rất có thể sẽ là Thiên Ma tàn sát chư thiên.
"Tiểu tử kia, chúng ta lại gặp nhau."
"Tính thử xem, số lần chúng ta gặp mặt trừ lúc ta hồn du vạn cổ, nhòm ngó ngươi ở phần cuối sông thời gian, thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay."
"Không biết cái gọi là dị số này là đã được quyết định từ lâu, hay là thiên địa đang nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình?"
Đại Hắc Thủ mỉm cười, dường như đang thở dài, hắn nói chuyện với Cố Trường Sinh, nhưng cũng giống như không phải.
Cố Trường Sinh cau mày, không nói gì.
Chẳng qua hắn từng bị Đại Hắc Thủ tính kế trên Cửu Thiên, biết rõ kẻ này không hề ôn hòa như mặt ngoài của hắn.
Nếu như nói trong thiên địa này ai là kẻ đáng sợ nhất, thì đó chắc chắn là Đại Hắc Thủ, điều này không cần nghi ngờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận