Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 512 - Ba nghìn Chuẩn Đế, bái kiến ngô chủ, Hỗn Độn hoá phân

Đây là xưng hô của ba nghìn Đạo Vực đối với nó, nhưng sự thực không phải vậy.
Dị Vực cũng có sinh linh tồn tại, so với ba nghìn Đạo Vực thì khu vực ở đó bao la rộng lớn.
Nhưng tu sĩ bên ba nghìn Đạo Vực mà đi vào sẽ trở thành xác chết, bị sát hại.
Càng đừng nói trong khu vực không người Dị Vực quanh năm bị vật chất bất tử lây dính, dẫn đến sinh linh ở đó và sinh linh của ba nghìn Đạo Vực có khu vực hoàn toàn khác nhau.
Đối với tu sĩ của ba nghìn Đạo Vực thì vật chất bất tử là chất độc mãnh liệt nhất.
Dù là Chân Tiên cũng không dám lây dính!
“Chiến trường Dị Vực, không thể khinh thường." Thái Hư Hoàng lộ sắc mặt nghiêm túc nói: “Phỏng chừng là vì kỷ nguyên này thiên địa biến đổi lớn, cực thịnh thì suy, Dị Vực đang nắm chặt cơ hội này."
“Ước nguyện đời này là bình định họa loạn Dị Vực, cho ba nghìn Đạo Vực thái bình.” Sở Đế lên tiếng, tóc bay rối, trên khuôn mặt thanh tú có niềm tin mạnh mẽ không thuộc về hắn, không bao giờ dao động.
Càng hiểu rõ lịch sử xa xưa, Sở Đế càng biết khúc năm tháng kia hắc ám và tàn khốc.
Ba nghìn Đạo Vực hiện giờ có thể an ổn bình yên cũng là nhờ các tiền bối tiên liệt huyết chiến và hy sinh.
“Dị Vực xưa kia cũng là một phần của ba nghìn Đạo Vực...” Thái Hư Hoàng lắc đầu, hiển nhiên biết một ít bí mật, nhưng liên quan đến cấm kỵ, ngay cả hắn đều không muốn nói nhiều.
Sở Đế gật đầu, nói:
"Mặc kệ nói sao thì, Dị Vực và chúng ta giống như băng và lửa, không thể hòa vào nhau, sớm muộn gì cũng sẽ lại bùng nổ đại chiến."
"Đúng rồi, ngươi nghĩ sao về Cố Trường Sinh?” Thái Hư Hoàng mắt lóe tia sáng, bỗng nhiên nhắc tới việc khác, hắn chưa gặp người thật, chỉ nghe tin đồn về Cố Trường Sinh.
Đặc biệt gần đây đồn đãi ồn ào trong Chung Cực Chi thành.
Sở Đế nghe hỏi thì rơi vào trầm ngâm, sau đó mới phỏng đoán:
“Nếu tin đồn là đúng thì thực lực hiện giờ của hắn trong cùng cảnh giới rất có thể là có một không hai vạn cổ."
“Thì ra ngươi cũng nghĩ như vậy.” Thái Hư Hoàng cười chua chát, không ngờ bằng hữu thân thiết của mình cũng đoán như vậy.
“Tuy tranh phong cùng một đời, nhưng bên chúng ta đã rất may mắn.”
Hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên trong thiên địa có uy áp mênh mông buông xuống, không chỉ riêng Sở Đế và Thái Hư Hoàng, nhiều tu sĩ Chung Cực Chi thành đều cảm giác được.
“Đây là... có người đang độ kiếp.” Sở Đế nói.
Thái Hư Hoàng lắc người, xuất hiện trong không trung, con ngươi hơi co rút.
Thái Hư Hoàng trầm giọng nói:
“Ở chỗ của Xích Vương.”
Ầm ầm!
Đó là biển sét khủng bố, thanh thế to lớn, bao trùm phạm vi mấy chục vạn dặm, giống như muốn diệt thế, kinh thiên động địa, rung động vạn cổ.
Thoáng chốc hiện ra bên trên Chung Cực Chi thành.
Đó là một mảnh tia chớp và lôi quang mạnh mẽ, quá dày đặc, đan vào thành đại dương mang tính hủy diệt, mỗi một luồng sáng đều là Hỗn Độn Chân Lôi, có thể đánh chết Đại Đế!
Người bình thường căn bản không dám nhìn thẳng, trực tiếp nhũn chân ngã xuống dưới uy áp kia.
Nhưng mà trong đó lại có một bóng dáng ngồi xếp bằng, cốt văn mãnh liệt, giống như biển huyết khí, che trời lấp đất, vô cùng vô tận, mênh mông hùng dũng.
“Đó không phải là hơi thở của Xích Vương...”
“Chắc là hơi thở của Cố Trường Sinh, hắn đang độ kiếp.” Tia sáng trong mắt Sở Đế càng rực rỡ.
Thái Hư Hoàng thầm khiếp sợ, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nói:
“Tin đồn quả nhiên không sai, thiên kiếp mức độ như vậy quả thực vượt qua tưởng tượng... "
Ầm ầm ầm!
Hơi thở thiên kiếp làm Chung Cực Chi thành náo động, rất nhiều người đều không ngờ rằng lúc này có người độ kiếp, loại trình độ này thậm chí xóa bỏ nhiều trận văn và phù văn.
Hơn nữa, chủ yếu nhất là Chung Cực Chi thành có cấm chế, tồn tại từ xa xưa, có tác dụng che mắt thiên kiếp.
Trước đến giờ chưa từng nghe có thể độ kiếp trong thành.
Dù là Vẫn Tiên Ma cũng sẽ đi bên ngoài tìm được một mảnh Tinh Vực hoang vắng, tiến hành đột phá.
Cảnh này chẳng những khiến nhiều tu sĩ Chung Cực Chi thành giật mình, nhiều lão binh thời kỳ Tiên Cổ cũng xuất hiện, cực kỳ khiếp sợ.
"Đây là hơi thở của truyền nhân Cố gia, không ngờ hắn lại đột phá!"
"Rõ ràng mới đột phá Chuẩn Đế, sao mới một chốc mà...”
Nhiều bô lão rung động, nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh, trong mắt sáng rực thần quang.
"Không đúng, hắn không có ý thức tự chủ, bản thân đang trong trạng thái ngộ đạo, đây là tư chất nghịch thiên đến mức nào!”
Trong một chốc, bọn họ hóa đá, cảm giác tim đập chân run, nói không ra lời.
Đang ngộ đạo mà đã đột phá cảnh giới?
Điển tịch cũng không dám viết như vậy!
Giây sau, phát sinh sự tình khiến tất cả mọi người rung động đến cảm thấy khó tin.
Biển lôi kiếp bao phủ phạm vi mấy chục vạn dặm bỗng rung mạnh, sau đó giống như bị lực lượng nào đó kéo xuống.
Một cánh cửa chói sáng mà thần bí xuất hiện.
Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng ở nơi đó, Hỗn Độn Khí lượn lờ, cánh cửa này hiện ra trên người của hắn, lơ lửng ở không trung, như có thể đi thông thế giới khác.
Biển sét chảy vào trong cánh cửa, giống như bị lôi kéo vào trong đó.
Bên trong truyền ra ý chí thế giới hoàn chỉnh không thua gì Tiên Vực.
Đó là một phương đại thế giới cấp bậc không thua kém Tiên Vực.
Rất nhiều tồn tại có kiến thức bị dọa, trợn to mắt, Cố Trường Sinh thần bí vượt sức tưởng tượng của bọn họ.
Chỉ riêng cánh cửa thần bí kia đã nằm ngoài hiểu biết của bọn họ.
"Chẳng lẽ là một loại cổ pháp?" Sở Đế nhíu mày, trong lòng khó hiểu.
Thái Hư Hoàng lắc đầu, nói:
"Ta cảm giác càng giống như hạt giống hoặc thần vật nào đó.”
Lúc Thái Hư Hoàng ở Thần Hỏa cảnh từng dung hợp một Thế Giới Chủng khiếm khuyết, nên hơi hiểu biết hơi thở từ cánh cửa kia.
Nhưng so với hơi thở cánh cửa của Cố Trường Sinh thì Thế Giới Chủng của hắn kém hơn một bậc.
Trong lúc hai người nói chuyện thì biển sét trong thiên địa đều biến mất, uy áp khủng bố tán đi.
Cảnh tượng vừa rồi như trong mưa, mọi người đều cảm giác hơi không chân thực.
Thân thể Cố Trường Sinh cũng hạ xuống khỏi bầu trời, rời đi tầm mắt của mọi người, hắn đột phá tiểu cảnh giới tiếp theo.
Nhưng trong Thiên Môn của hắn phát sinh biến dị kinh thiên khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận