Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 262: Hoàng Lạc Không Cam Lòng, Trong Tính Toán, Nhục Thân Chi Lực Điên Cuồng Tăng Lên

“A, như vậy vừa vặn, thứ không có đầu óc, kéo cừu hận là tốt nhất.” Cố Trường Sinh cười khẽ, thấy bản thân đã thành công chọc giận Kì Lân hoàng kim.
Lập tức, hắn thi triển Côn Bằng Bảo Thuật, hóa thành một đạo ánh sáng hai màu đen vàng, đi về phía Hoàng Lạc.
Tốc độ của hắn rất nhanh, dường như trong chớp mắt đã biến mất.
Kì Lân hoàng kim phản ứng lại, đã không nhìn thấy bóng người đâu.
Nó lần nữa trào ra lửa giận, hóa thành kim quang đuổi theo, hư không không ngừng mơ hồ, sắp đổ sụp.
Mà ở thế giới trong thiên môn của Cố Trường Sinh.
Bỗng nhiên có một ngọn núi từ mặt đất mọc lên, thân ảnh hắn xuất hiện trong đó, vẻ mặt mang theo vài phần suy nghĩ, cũng không lo lắng Kì Lân hoàng kim có thể phát hiện ra hắn.
Trừ phi là tồn tại cường đại tinh thông không gian chi đạo, nếu không sẽ không ai phát hiện ra hắn.
“Hoàng Lạc, thân là con trai của Tổ Hoàng, ngươi đừng khiến ta thất vọng a.”
“Mỏ Hỗn Nguyên Thạch này, không phải ngươi có thể nhúng chàm.”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, trong đầu đã dự đoán được cảnh tượng tiếp theo.
Sau đó, cảm nhận được khí tức của Kì Lân hoàng kim đã biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới dùng dị tượng che lấp khí tức của mình, rời khỏi thế giới này.
Rất nhanh.
Cố Trường Sinh bước đi mấy bước, hỗn độn khí tràn ngập, chấn khai xung quanh, dùng Sừng Chân Long phá vỡ cấm chế phía trước, sau đó thân ảnh như trường long đi vào trong mỏ Hỗn Nguyên Thạch cách đó không xa.
Về phần khoáng mạch Tuế Nguyệt Thạch là loại bùn đất hiện ra hắc huyết kia, hắn tạm thời không để ý đến.
Trước mắt, mỗi Hỗn Nguyên Thạch đều to bằng bàn tay, khảm nạm tất cả, vô cùng nặng nề, cũng rất khó tách ra.
Trong đó mỗi khối đều ẩn chứa hỗn độn khí vô cùng nồng đậm, thần niệm của Cố Trường Sinh quét qua, phát hiện số lượng khoảng mấy ngàn khối.
Hắn không khỏi lộ ra mấy phần hài lòng, sau đó tiên huy chìm nổi, từng tia từng sợi hỗn độn khí bao phủ khoáng mạch.
Người bình thường, tuyệt đối không dám tới gần xem xét, sẽ bị hỗn độn khí đánh chết, đương nhiên cũng không có khả năng phát hiện bên trong có một bóng người.
“Nhiều Hỗn Nguyên Thạch như vậy, nếu khai thác, động tĩnh quá lớn, hơn nữa cũng không biết lúc nào mới khai thác xong, xem ra vẫn là nên cô đọng tại chỗ đi.”
Cố Trường Sinh nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, vẻ mặt trầm tĩnh, vận chuyển Hỗn Nguyên Kiếp Diệt Tạo Hóa Kim Thân, dung nhập hỗn độn khí này.
Hiện tại tốc độ cô đọng của hắn rất cao thâm, không phải trước kia có thể so sánh.
Cô đọng đám Hỗn Nguyên Thạch, tối đa cũng chỉ mất nửa tháng.
Trong thời gian này, chỉ cần đầu Kì Lân hoàng kim không rời đi, Hoàng Lạc sẽ không thể tới đây.
Một bên khác, vẻ mặt Hoàng Lạc đạm mạc, dùng Chân Hoàng mạ vàng một đường phá vỡ quặng mỏ.
Khí tức Thánh Nhân cảnh triển lộ ra, thần huy chảy xuôi, giống như Chân Hoàng hàng thế, phong thái vô địch.
Mặc dù hắn ta biết rõ trong hầm mỏ có thứ không rõ, nhưng lại rất tự tin, cũng không thèm để ý, chờ đầy tinh chi dạ, trực tiếp tiếp dẫn tinh huy dò xét con đường phía trước.
Thân là dòng dõi Tổ Hoàng, có gió to sóng lớn gì hắn ta chưa từng gặp qua.
Khoáng mạch Hỗn Nguyên Thạch cực kì quan trọng với chuyện tu luyện nhục thân của hắn ta.
Trong tộc cũng có một môn cổ pháp, có thể tinh luyện thần tính ẩn chứa trong khoáng thạch đêt rèn luyện nhục thân.
Nhìn chung, toàn bộ Vạn Hoàng Sào, cũng chỉ có hắn ta dám lấy Hỗn Nguyên Thạch rèn luyện nhục thân, những người còn lại có huyết mạch thuần túy hơn nữa, nhưng không tới cảnh giới nhất định, gặp hỗn độn khí, tuyệt đối thân thể sẽ nổ tung.
Ngoài ra, tuế nguyệt chi lực trong Tuế Nguyệt Thạch cũng có thể ma luyện một môn Nguyên Thần thần thông của hắn ta, trợ giúp hắn ta trở nên càng cường đại.
Chính là vì vậy, Hoàng Lạc mới có thể vô cùng coi trọng quáng tinh, tự mình đến tinh mỏ này.
“Trong quáng tinh quả nhiên có cấm chế tồn tại, thời gian rất cổ lão, nhưng đã bị quáng nô khai thác mỏ không cẩn thận phá hỏng, mới đưa đến dị tượng này.”
Hoàng Lạc rất nhanh đã tra rõ dị thường trong hầm mỏ, đám hắc quang lộ ra ngoài bắt nguồn từ bên trong, chính là nhiễm phải vết máu màu đen.
Không cần nhiều lời, hắn ta cũng rõ ràng, nếu bị mấy đạo hắc khí này nhiễm lên người, nhục thân sẽ bị mục nát, đi đến suy vong.
Nhưng hắn ta hơi chấn động một chút, bên ngoài cơ thể lập tức có Chân Hoàng hỏa diễm xuất hiện, sáng chói như xích hà tràn ngập ra, đánh tan hắc quang!
Không bao lâu, đại khái xâm nhập vào lòng đất ngàn dặm, cuối cùng Hoàng Lạc đã nhìn thấy phía trước hiện lên từng đợt quang mang, đó là thất thải chi sắc, vô cùng chói mắt trong lòng đất hắc ám.
Về phần bùn đất nhiễm máu đen bên cạnh, đã bị hắn ta bỏ qua.
“Trận văn hiện ra thất thải thần quang, đây là lần đầu tiên nghe nói đến, hơn nữa bên trong lại có quy tắc chi lực lan tràn ra, nói không chừng còn lưu lại thần vật...” Hoàng Lạc nói, trong lòng bỗng nhiên có chút kinh hỉ.
Thân là dòng dõi Tổ Hoàng, trên người hắn ta có không ít bảo vật.
Nhưng thất thải thần quang, biểu tượng điềm lành, ý nghĩa phi phàm.
Tại ba ngàn đạo vực, cũng chỉ lúc tiên hóa mới có thể hiển hóa, mỗi lần đều tạo thành động tĩnh cực lớn.
Mà bây giờ, trận văn trước mắt hắn ta lại hiện ra thất thải chi sắc.
“Xem ra trong đó tuyệt đối cất giấu bí mật gì đó, có lẽ sẽ là cơ duyên.”
Kềm chế kinh hỉ trong lòng lại, Hoàng Lạc cầm Chân Hoàng mạ vàng trong tay, tới gần trận văn phía trước, chuẩn bị phá vỡ đi vào trong đó.
Oanh!
Hoàng Lạc xuất thủ, hắn ta không phát hiện những trận văn có chỗ nào kì lạ, ngược lại cảm giác có bảo vật gì đó đang chờ đợi hắn ta.
Khí tức Thánh Nhân triển lộ, một đầu Chân Hoàng sinh động như thật hiển hiện, đôi mắt sáng chói như thần hỏa, khí tức ngập trời, tiếp cận phía trước, sau đó giương cánh, đáp xuống.
Nơi đây bộc phát thanh thế đáng sợ, dư ba khuếch tán, không biết đã tạo ra bao nhiêu khe rãnh.
Nếu không phải quáng tinh đặc thù, sớm đã bị ba động này trực tiếp làm cho nổ tung rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận