Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 507 - Kiểm chứng luận đạo, thành toàn, nhân tình của Tô Nghê Thường (3)

Bùm!
Tô Nghê Thường phong hoa tuyệt đại, thân hình mơ hồ, lại lần nữa ra tay, bàn tay kết ấn, giữa hai tay trắng nõn có một cái Đại Đạo Bảo Bình xuất hiện, chiếu xuống từng tia sáng trật tự chói mắt, Thần Liên như triều, rực rỡ kinh người.
Đại Đạo Bảo Bình truyền đến lực hút khủng bố, muốn đè Cố Trường Sinh xuống, ngay cả quy tắc đều có thể cắn nuốt, cực kỳ đáng sợ.
Đây hoàn toàn là vì bản thân cảm ngộ đại đạo mà thi triển ra, ẩn chứa thần uy không gì sánh kịp, hà thụy dâng lên đánh hướng Cố Trường Sinh.
Ầm ầm ầm!
Nhật Nguyệt Hỗn Độn Đại Ấn hiện ra.
Thái độ của Cố Trường Sinh tùy ý, động ý niệm, đỉnh đầu hiện ra một vầng đại nhật và đại nguyệt, Hỗn Độn Khí rũ xuống, đánh về phía trước.
Hắn không dùng thân thể và thần thông sở trường nhất, mà là lựa chọn giao chiến bằng cảm ngộ đại đạo.
Nhật Nguyệt Hỗn Độn Đại Ấn và Đại Đạo Bảo Bình va vào nhau, dường như nhấc lên sóng triều Tinh Vực, tất cả ngôi sao ở bên ngoài rơi rụng nhanh.
Kết quả cuối cùng là hai thuật tan biến, Cố Trường Sinh cất bước tiến lên, cảm giác đối phương điều khiển các loại thần thông và Cổ Thiên Công đều rất cường đại.
Cho nên hắn nổi lên hứng thú, muốn cảm thụ sức mạnh của nữ nhi ruột của Tiên Đế.
"Ngươi quả nhiên rất mạnh, không có khiến ta thất vọng." Tô Nghê Thường chiến ý sôi trào, giờ phút này toàn thân phát sáng, phù văn rực rỡ, tiên quang chảy xuôi, tóc tơ bay bay, giống như nữ Tiên Vương vô địch.
Cố Trường Sinh cất bước giữa thần thông, vẻ mặt rất nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, ung dung như đang tản bộ.
Đùng!
Một con Côn Bằng hiện ra, rồi con Tiên Hoàng hiện ra, không ngừng bay lượn, loáng thoáng nghe Chân Long gầm rống, Kỳ Lân nhảy lên.
Các môn bảo thuật được vận dụng, các môn thần thông thi triển, cùng với quy tắc diễn dịch.
Đây cũng không phải là giao chiến, mà là mài giũa lẫn nhau, xác minh đạo lý của nhau.
Các tu sĩ cách thật xa trông thấy cảnh này thì dần nhìn si mê, vô cùng khiếp sợ, phát hiện chính mình nhìn thấy các loại diễn biến trong đó, bao gồm đại đạo cùng với quy tắc.
Bọn họ thậm chí như đang hóa đạo, đỉnh đầu phát sáng, nguyên thần tí hon rực rỡ như mặt trời.
Chuyện này rất khó tưởng tượng.
Loại này cảnh tượng thật sự là quá kinh người.
Giống như vòm trời nứt ra, mảnh Càn Khôn này đang run rẩy.
Chỗ này một mảnh mông lung, không ai có thể xem rõ trong đó phát sinh cái gì, dù là Xích Vương và Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đánh nhau ở gần đó cũng nhíu chặt chân mày.
“Tô Nghê Thường đang làm cái gì?”
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân có thể cảm giác được tâm trạng của Tô Nghê Thường lúc này rất kỳ dị, không phải đánh đến hóa điên, ngược lại giống như đang mượn đó mài giũa, càng giống như là ngộ đạo.
Điều này khiến Thái Thượng Tiểu Đạo Quân sa sầm nét mặt.
“Giao thủ với ta còn dám phân tâm." Xích Vương quét ngang, Xích Vương Thương bùm một tiếng đâm nát nửa người của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, khiến hắn vội vàng lùi nhanh ra sau, nét mặt lúc đen lúc trắng.
Đạo khí chảy xuôi, có tử khí kinh người.
“Xích Vương, ta có thể xóa bỏ Ma Chủng của ngươi, ngươi xác định muốn chống lại ta?” Thái Thượng Tiểu Đạo Quân vẻ mặt rất khó xem.
Nếu không phải vì truyền thừa công pháp, hắn mà dung hợp Thanh Hoa thì sức chiến đấu đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng, sẽ không bị rơi vào thế yếu khi giao chiến với Xích Vương.
Ba luồng thanh khí dựng dục ba đóa Thanh Hoa, chọn trúng Đạo Quả của ba người.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đã chém nhân quả của hai đóa Thanh Hoa.
Kết quả còn sót lại một nhân quả của đóa Thanh Hoa ở trên người Cố Trường Sinh, mãi mà không nhổ được.
Đương nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn dung hợp hai đóa Thanh Hoa, nhưng như vậy thì sẽ có tỳ vết, Đế cơ có vết rạn.
“Ma Chủng?” Xích Vương lạnh lùng cười: "Ngươi có thể xóa bỏ Ma Chủng, nhưng mà ngươi đánh thắng được Cố Trường Sinh sao?"
"Không ngờ rằng ngay cả ngươi cũng nói như vậy.” Thái Thượng Tiểu Đạo Quân xụ mặt xuống.
“Cố Trường Sinh mạnh hơn xa tưởng tượng của ngươi.” Xích Vương không nói nhiều, tiếp tục giao chiến với Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Thực lực của hai người chênh lệch không lớn, nhưng tâm cảnh của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân có khe nứt, nên bị rơi vào thế yếu.
Tình huống bên kia cũng khiến Thái Thượng Tiểu Đạo Quân nét mặt càng khó coi, chẳng còn vẻ thản nhiên tự tin như lúc trước.
Trận chiến đấu này kinh động không ngừng Chung Cực Chi thành.
Một lúc sau, nhiều tồn tại cổ xưa trong Chung Cực Chi thành đều ra mặt, vốn không muốn quấy nhiễu tranh bá Đế lộ, nhưng bất cứ tồn tại nào trên bảng Đế đều là thiên kiêu quý giá nhất của Tiên Vực, không thể có sơ xuất gì.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân và Xích Vương bị tách ra, nhưng hai người đánh hăng máu, trong mắt sát khí đằng đằng.
"Nghê Thường... "
Mấy vị lão nhân vô cùng già nua không biết xuất hiện từ khi nào, bọn họ im ắng, không có tiếng động, nhìn chăm chú gần đó.
Tiên quang bắn thẳng lên cao, chấn vỡ bầu trời.
Cảnh tượng như vậy kéo dài liên tục, không có biến đổi gì.
Ngay lúc này, ánh sáng rốt cuộc tối xuống, lộ ra hai bóng người trong đó, thoạt trông không bị tổn thương gì.
Cố Trường Sinh chắp một tay sau lưng, vẻ mặt luôn bình tĩnh, hờ hững bình thản, siêu nhiên khỏi trần tục.
Tô Nghê Thường nhìn hắn đăm đăm, tiên vụ trên khuôn mặt tán đi, lộ ra dung nhan tinh xảo đẹp tuyệt trần, dường như còn chìm đắm trong trạng thái nào đó.
Giây sau, nàng rùng mình, tỉnh táo lại từ trạng thái mờ mịt, hà thụy dâng lên ngoài người, tiên khí mơ hồ hiện ra.
“Cố Trường Sinh...” Nàng nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh ở trước mắt, mặt rất phức tạp.
Nàng cũng không ngờ rằng sẽ rơi vào trạng thái ngộ đạo vào lúc này.
Nói đến thì cũng nhờ Cố Trường Sinh diễn biến thần thông và các loại bảo thuật trợ giúp nàng.
Hắn không thừa dịp đó xuống tay với nàng, nếu không thì đã tạo thành tổn thương khó thể tưởng tượng cho nàng.
Tô Nghê Thường hoàn toàn không ngờ tới điều này.
Đế lộ tàn khốc, mỗi người đề phòng tính kế, ước gì thiếu một đối thủ cạnh tranh.
Cố Trường Sinh thản nhiên lỗi lạc, thậm chí hộ pháp cho nàng, khiến nỗi lòng Tô Nghê Thường dao động thật lâu.
“Hơi thở của Nghê Thường càng tiến một bước... "
Một lão nhân trong số đó ngẩn ngơ, tóc trắng rất dài, mắt hí sắp không mở ra được, toàn thân nhăn nheo, nhưng lực lượng khí huyết dường như có thể so với Chân Long, khiến người không cách nào khinh thường.
Lão vốn định ra tay can thiệp, tuy làm như vậy rất có thể đắc tội Cố Trường Sinh, nhưng lúc này đành bất chấp.
Tình huống hiện tại khiến bọn họ hoang mang.
Nét mặt của Tô Nghê Thường nhanh chóng trở lại như thường, chắp tay nói với Cố Trường Sinh:
"Đa tạ."
Nàng chợt nhận ra tiên vụ trên mặt đã tán đi, trong lòng hơi giật nảy mình, rất nhanh lại thản nhiên.
"Không cần khách khí." Cố Trường Sinh thản nhiên nói.
Hắn mơ hồ có thể suy đoán được ý tưởng của Tô Nghê Thường.
Đúng là lúc nãy hắn nổi hứng, mượn việc này xác minh kiểm soát và cảm ngộ của mình đối với thần thông, bảo thuật.
Còn về Tô Nghê Thường rơi vào ngộ đạo thì hoàn toàn là do thiên tư của nàng nghịch thiên.
Cố Trường Sinh cũng có nảy ý tiện tay giải quyết nàng luôn.
Nhưng ngẫm lại thân phận của Tô Nghê Thường, đặc biệt là trong Chung Cực Chi thành còn ẩn giấu di lão tiên binh cũ của Thái Cổ Tiên Đình, thế là hắn dừng lại quyết định này.
Ngược lại mượn điều này khiến Tô Nghê Thường nợ hắn một nhân tình.
Đương nhiên, việc này cũng khiến Cố Trường Sinh hiểu rõ hơn thực lực hiện tại của mình.
Sau khi bước vào Chuẩn Đế cảnh, trong Chung Cực Chi thành phỏng chừng không tìm được vài thiên kiêu có thể đỡ được một chưởng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận