Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 548 - Kỳ Lân hổ thẹn, vô thượng Dị Vực kinh động, nhân quả của Gia Mạc Vương

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
-----------------------------
Thân là quân vương cái thế một thế hệ, vô địch cõi đời, đối diện con ruột của mình cũng không kiềm được lộ ra thần thái như vậy.
Tiểu Kỳ Lân trắng tinh khẽ run, trong con mắt xinh đẹp như lưu ly đỏ máu không ngừng chảy lệ.
"Ngô có thẹn.”
Kỳ Lân mở miệng, âm thanh không tiếp tục tràn ngập uy nghiêm, mà là một loại nhu hòa của từ phụ, mang theo áy náy.
Hắn thẹn với vô lượng sinh linh Tiên Vực.
Lại thẹn với con cái của chính mình.
Cố Trường Sinh lặng im.
Đây là nhân vật bi tình giống như Côn Bằng.
Dùng hết thủ đoạn nhưng cuối cùng chỉ cứu về cái xác rỗng của con cái mình.
Con cái của Kỳ Lân càng bị Dị Vực bắt đi, hành hạ, nghiên cứu nguyên thủy thần văn của Kỳ Lân.
Giây phút này, tất cả tu sĩ Tiên Vực tâm thần dâng trào, nhiệt huyết sôi trào, bi ai, mắt rướm lệ đau thương hét lên:
“Kỳ Lân đại nhân!”
Thời đại xa xưa.
Kỳ Lân thủ hộ Sơn Hải thành, chiến đấu vì dân chúng Tiên Vực, cuối cùng bỏ mạng ở ngoài thành, trở thành một vụ án chưa giải.
Hiện giờ, Dị Vực dùng huyết mạch của hậu đại Kỳ Lân câu thông tế đài, dẫn tới sông thời gian hiện ra, tái hiện tàn khuyết.
Mọi người trái tim run rẩy, đau thương, muốn nghênh tiếp nhân vật cái thế ngày xưa hồn về quê hương.
Giây phút này.
Không chỉ riêng Vạn Tiên Sâm Lâm.
Trong Sơn Hải thành xa xôi, nhiều nhân vật khủng bố đều cảm thụ được hơi thở vô thượng này.
Ầm!
Hỗn Độn tiên vụ ngập trời, thoáng chốc xé rách thiên hạ và khung trời.
Nhiều bóng dáng khủng bố khí huyết cuồn cuộn thoáng chốc xuất hiện ở chân trời xa, ánh mắt đè kín trời, vô cùng khiếp sợ.
"Đây là hơi thở của Kỳ Lân đại nhân...”
“Chẳng phải đại nhân đã bỏ mạng rồi sao?"
Cát vàng mênh mông, không thấy biên cảnh, trên chiến trường hai quân giao chiến đang trình diễn một trận chém giết khủng bố, vô số sinh linh cùng tu sĩ tre già măng mọc nhuộm máu chém giết, thi hài chất đống thành núi, máu hội tụ thành sông nước.
Đây là đại chiến không màng sống chết, đại quân các tộc Tiên Vực và các Vương Tộc Dị Vực đều đang chém giết.
Vô lượng sinh mệnh lấp đầy nơi đây, thậm chí sa mạc dưới chân đều là thi hài phong hóa khô hình thành.
Nhưng giờ này khắc này.
Trên bầu trời đỏ máu có vô số sương khói hội tụ, hình thành một đôi mắt vô cùng khổng lồ, toàn bộ chân trời đều bị phủ lên.
Ánh mắt kia vô cùng lạnh như băng, không ẩn chứa một chút cảm xúc.
Lúc này.
Oong!
Hư không chững lại, thời không đóng băng.
Ánh mắt nhìn sâu vào Vạn Tiên Sâm Lâm, bỗng nhiên dấy lên gợn sóng, giật nảy mình.
“Không thể nào, đây là hơi thở của Kỳ Lân...”
“Hắn chết lâu rồi, trong tộc của ta còn giữ một khúc thân tàn của hắn, sao hắn có thể hiển hóa ra?”
Rõ ràng, đây là một nhân vật vô thượng Bất Hủ cảnh, thực lực sâu không thể đo lường.
Hắn ngồi xếp bằng ở nơi xa không thể biết, sương mù dày đặc che đậy thân hình, giờ phút này ngạc nhiên nghi ngờ.
Nhân vật ngày xưa vây công phục kích Kỳ Lân có mặt của hắn.
Cho nên hắn mới rõ ràng Kỳ Lân tuyệt đối không thể sống sót.
Đối với cấp bậc như bọn họ thì đấu một chọi một đã rất khó phân ra thắng thua, dù bước vào sông thời gian, siêu thoát hết thảy vẫn không phân rõ được.
Chỉ có vây giết mới có cơ may đánh chết địch thủ.
Cái chết của Kỳ Lân là do bọn họ làm, đây là sự thực.
"Đây là đạo tắc pháp thân của Kỳ Lân?”
Một hơi thở vô tận ập đến, tinh hệ xé rách, vũ trụ sụp xuống, vạn cổ tịch diệt.
Đây cũng là một vị nhân vật vô thượng Bất Hủ cảnh của Dị Vực, vượt qua vô tận cự ly đến, nhìn xuống Vạn Tiên Sâm Lâm xa xôi.
Xoẹt!
Một luồng thần quang kinh thế buông xuống, xé rách vũ trụ, dường như có thể tan biến vô số đại vũ trụ.
Giọng của bóng dáng này rất trẻ trung, mang theo thản nhiên nói:
"Đáng tiếc, chỉ là đạo tắc pháp thân, nếu có thể đấu một trận với hắn rồi đánh chết thì mới có thể đính chính tên của Gia Mạc ta.”
“Gia Mạc Vương, ngươi không thể khinh thường Kỳ Lân.”
"Phải biết rằng năm đó xuất động bao nhiêu Bất Hủ cảnh mới đánh chết được hắn, hắn chỉ kém một bước liền có thể bước vào một thiên địa khác.” Chủ nhân của con mắt to lớn lắc đầu nói.
Tuy Gia Mạc Vương chỉ là Tiên Vương Bất Hủ cảnh mới lên nhưng thiên tư tuyệt thế, khiến Tiên Vương thành danh lâu năm như bọn họ đều phải kiêng kỵ.
“Thì ra ngọn nguồn sự việc là như vậy.”
Gia Mạc Vương rất nhanh thôi diễn ra đầu đuôi sự việc, nét mặt rất bình thản, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ có trăng non màu máu trong con ngươi tựa như mũi nhọn của thần thương.
"Đạo tắc pháp thân không đáng lo, nhưng không cho phép nhục nhã hậu nhân của ngô!”
“Tuy nhiên, huyết mạch Cố gia?”
Ánh mắt của Gia Mạc Vương trở nên sâu thẳm, theo dõi Cố Trường Sinh.
"Việc này, ngô khó mà nhúng tay, Gia Mạc Địch, hãy đi báo thù cho đệ đệ của ngươi.”
Gia Mạc Vương rất bình thản nói xong những lời này, một bóng người trẻ tuổi khuôn mặt ác nghiệt cung kính đứng sau lưng hắn gật đầu, nói:
“Vâng thưa sư tôn.”
Giây sau, cách vô tận cự ly, nguyên thần Gia Mạc Sát trong tay Cố Trường Sinh phụp một tiếng nổ tung.
"Tự bạo?"
“Hay là có cấm chế?”
Tình huống đột ngột khiến Cố Trường Sinh giật mình, sau đó trong lòng có cảm ứng, trong đầu hiện ra một đôi mắt bình thản chứa hình trăng non màu máu.
Hơi thở Bất Hủ dày đặc tựa như thần quang kinh thế, như muốn xuyên thủng não của Cố Trường Sinh.
Nhưng khoảnh khắc này, Hồng Mông Ấn nhận được áp lực, tự cảm ứng thức tỉnh, rung nhẹ, nhanh chóng đánh tan tia sáng.
“Là Gia Mạc Vương sao?”
“Nhân quả này, Cố mỗ ghi nhớ."
Cố Trường Sinh phản ứng lại, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Hắn cũng không ngờ rằng, chính mình tiếp xúc với vị Tiên Vương mới lên của Dị Vực nhanh như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận