Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 632 - âm mưu thành Tiên, trong luân hồi vĩnh hằng bất hủ, Đại La Kiếm Phôi đập Tiên Môn

Giây sau!
Trời sụp đất nứt, tiên khóc ma khóc, mặt trời mặt trăng chìm, cảnh tượng khủng bố tận thế xuất hiện, cuối cùng hóa thành một mảnh hắc ám.
Cố Trường Sinh toàn thân đẫm máu, thân hình tổn hại nặng, đi tới một mảnh đất thần bí.
Nơi này u ám, lạnh lẽo, không có phi tiên hà quang như trong lời đồn, ngược lại tàn khuyết, rách nát.
Nơi này là điểm cuối Càn Khôn, tận cùng vũ trụ.
“Nơi này là Cửu Thiên có Thành Tiên Lộ?”
“Được gọi là chỗ ở của Tiên Thiên Thần Linh?”
Cố Trường Sinh ngây ra tại chỗ, đứng trên mảnh đất hoang vu tàn khuyết.
Nơi này giống như chốn yên tĩnh vĩnh hằng.
Không có không gian, thời gian trôi qua, vạn cổ tới nay đều sẽ không biến hóa.
Lạnh lẽo âm u từ mặt đất dưới chân dâng lên, giống như ức vạn thi cốt chất đống mà thành.
Hắn chỉ cảm thấy lông tơ đều dựng đứng.
Mỗi một bước đều có thể thấy xác chết nằm rải rác trên mặt đất, tỏa ra hơi thở khiến thân thể tu sĩ suýt nổ tung.
Chết ở chỗ này toàn là Chân Tiên.
Đưa mắt nhìn, núi non, đất đai, trong hố toàn là thi hài của Chân Tiên, Tiên huyết chảy xuôi, rậm rạp, vô cùng vô tận.
Quả thực không dám tưởng tượng, Tiên ở bên ngoài được vạn tộc kính ngưỡng, đứng trên lĩnh vực Tiên Đạo nhưng ở đây đã chết nhiều như vậy.
Bất cứ tu sĩ thấy cảnh này đều sẽ bị sợ tới mức nói không ra lời, cảnh tượng quá rung động lòng người.
Đồng thời cũng khiến người sợ sệt.
Tại sao nơi thành Tiên lại biến thành chỗ chôn Tiên?
Cố Trường Sinh nhìn thấy một hành tinh cổ vô cùng hoang vu vắt ngang bên trên thế giới này.
Nếu Cố Trường Sinh không có đoán sai, nơi đó là Phi Tiên Tinh trong truyền thuyết.
Tiên Môn và Tiên lộ đều ở bên trong.
"Không đúng, nơi này hơi thở không đúng, chẳng lẽ là bởi vì thời cơ thành Tiên chưa đến nên cảnh tượng ở đây mới như vậy?”
Cố Trường Sinh hơi sợ hãi, điển tịch ghi chép Cửu Thiên không phải như vậy.
Cửu Thiên là một thế giới rộng lớn bao la, cổ xưa còn hơn Thái Cổ, Tiên Vực.
Quy tắc thiên địa ở đây thích hợp cho tu sĩ tu luyện nhất, một phương thế giới chuyên môn mở ra cho tu sĩ tu luyện.
Dù là Đại Đế đi vào nơi này đều có thể đạo hạnh tăng nhiều, thu lợi nhiều.
Cho nên mới có mỗi lần Tiên Môn mở sẽ hấp dẫn vô số thành đạo giả tiến đến tranh giành.
Bởi vì chỉ cần có thể đi vào Cửu Thiên, mặc kệ có thể thành Tiên hay không đều là tạo hóa lớn.
Bây giờ Tiên Môn chưa hiện, Tiên lộ chưa mở.
Cố Trường Sinh đến không đúng lúc, trái với quy tắc thiên địa của Tiên Vực.
Cho nên dưới Cửu Thiên, hắn mới cần chịu đựng trời giận, vượt qua nhiều kiếp nạn mới có thể đi đến bước này.
"Nơi này quả thực là Cửu Thiên, nhưng không phải Cửu Thiên lúc thành Tiên.”
Cố Trường Sinh khôi phục tình trạng vết thương, toàn thân khí huyết nổ vang, hắn bước tới trước, bước qua nhiều Tiên thi ở đây.
Cố Trường Sinh đến Phi Tiên Tinh một mảnh hoang vu, không có bất cứ sự sống. Trên hành tinh rất hoang vắng, chẳng có một chút thảm thực vật, đất đai đều là màu đen ngòm, giống như một mảnh ma thổ.
Nơi này có càng nhiều Tiên thi.
Mỗi đi một bước đều có thể đụng tới một Tiên thi, máu sớm khô cạn, không biết chết đi bao nhiêu ức vạn kỷ nguyên.
"Cửu Thiên tuyệt đối không phải chỉ xuất hiện trong đợt luân hồi này, dù sao nơi này có quá nhiều xác chết Chân Tiên.”
"Dù là Đại Đế của Tiên Vực vô số kỷ nguyên đi Cửu Thiên cộng lại không thể nào có nhiều như vậy."
Cố Trường Sinh không kiềm được nhíu mày.
Lý do hắn cho rằng như vậy là bởi vì hắn trông thấy cách ăn mặc trên những Tiên thi.
Không hoàn toàn thuộc về Tiên Vực, càng giống những bia văn tàn phá mà Cố Trường Sinh nhìn thấy trong cung điện của Thần Chủ áo trắng.
Cho nên hắn mới cảm thấy những Tiên thi này là sinh linh của luân hồi trước Tiên Vực, hoặc nhiều luân hồi từ trước.
Tức là, Cửu Thiên thật ra đã tồn tại không biết bao nhiêu vòng luân hồi, luân hồi chỗ Tiên Vực hiện giờ là sau ức vạn kỷ nguyên.
Dù Tiên Vực bị hủy thì nó vẫn trường tồn bất hủ.
Nếu không thì không thể nào giải thích nơi này tại sao có nhiều Tiên thi như vậy.
“Ta tốn bao nhiêu công sức mới đi tới Cửu Thiên... "
Cố Trường Sinh thầm thở dài, hơi nhức đầu, thậm chí cảm thấy Tiên Môn giống như âm mưu.
Vạn cổ tới nay, vô số tu sĩ đều muốn tới đây.
Nhưng không ai trông thấy hình dạng thật sự của Cửu Thiên.
Ai mà ngờ rằng nơi thành Tiên lại trở thành nơi chôn Tiên?
Bây giờ Cố Trường Sinh là người đầu tiên chứng kiến.
Ấn ký Thiên Đạo có vấn đề.
Hiện giờ ngay cả Tiên Môn cũng có vấn đề.
Từ đầu đến cuối, phía sau Tiên Vực luôn có bóng ma hắc ám tính toán hết thảy, tính kế tất cả sinh linh.
"Tất cả điều này có khi nào là do bàn tay đen mà Thần Chủ áo trắng đã nói làm ra không? Dù sao ngay cả lão tổ cũng bị bàn tay đen đánh lén.”
“Lúc trước ba Chuẩn Tiên Đế đến giết ta, có khi nào cũng do hắn làm?”
"Mà hiện tại ta lại đụng phải một âm mưu khác của hắn?
“Ba Chuẩn Tiên Đế trong tương lai đến đánh lén ta của hiện tại, vậy còn ta của tương lai? Kỳ Lân đã nói hắn từng nhìn thấy ta ở phía cuối sông dài thời gian, khi đó ta hẳn là sớm thành Tiên."
"Nhưng hiện tại ta còn chưa chạm đến lĩnh vực Tiên Đạo.”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, đi qua đi lại trên Phi Tiên Tinh, cuối cùng hắn đi tới một cánh cửa đá cổ xưa dựng trên đỉnh núi.
Cửa đá rất cổ xưa, cũng rất cao lớn, giống như Thiên Môn.
Điêu khắc hoa văn và đồ án không biết thời kỳ nào, còn có một số chữ mà Cố Trường Sinh không nhận ra.
Cuối cùng, Cố Trường Sinh nghĩ đến một chữ.
Tiên!
Đây hẳn là chữ Tiên, nhưng không phải chữ của Tiên Vực.
Cố Trường Sinh dừng lại trước cửa đá, định đẩy mở nó.
Nhưng rất nhanh, cửa đá rung động, giống như Ma Thần Viễn Cổ thức tỉnh, Tiên Quang cuồn cuộn, giống như thiên địa giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận