Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 659 - Mở giới đạo buông xuống, chém thám tử, Dị Vực chú ý

Mảnh thiên địa này vô cùng tối tăm, mây đen khủng bố bao phủ vòm trời, che tám phương.
Thảm liệt!
Chiến hỏa!
Huyết tinh!
Ngay cả bùn đất đều là màu nâu đen, bị vô tận máu nhuộm đen, chôn vô số thi cốt và mảnh vụn binh khí.
Năm xưa nơi này từng là chỗ ba nghìn Đạo Vực và Dị Vực giao chiến, lửa chiến đốt tới nơi này, không có bất cứ sinh linh sống tiếp.
Phương xa xăm có một tòa thành lớn hùng vĩ như sống lưng thiên địa, vắt ngang trong vũ trụ xuất hiện, vô số ngôi sao chìm nổi trên trời, nhưng so với tòa thành lớn kia thì chúng tỏ ra nhỏ bé vô cùng.
Cố Trường Sinh xuất hiện trên cao, dẫn theo tất cả mọi người, mở miệng nói:
"Đây là vùng biên cương của Sơn Hải thành.”
Oong!
Cùng lúc đó, hư không bên cạnh hắn vặn vẹo, một thân hình váy đẹp xinh đẹp hiện ra, đứng sừng sững không trung, chân trần trắng tuyết.
Khuôn mặt mơ hồ, toát ra lạnh như băng, mọi người đều cảm thụ được uy áp như đối diện Thái Cổ cự hung, run rẩy từ tận linh hồn.
Đúng là Tô Huyên.
Nàng tụt lại sau Cố Trường Sinh nửa bước, nhưng chớp mắt đuổi theo kịp.
“Nghe nói vị này là hồng nhan bên cạnh Thần Tử, đến từ Cửu U Táng Thổ, là một vị tồn tại vô thượng, cường đại đến khó tin.”
"Ngày xưa Chuẩn Tiên Đế Dị Vực ẩn nấp lại đây, nghe nói bị nàng ngăn cản.”
Trên chiến thuyền cổ, rất nhiều người nhìn cảnh này, không kiềm được hô nhỏ, cảm thấy trận chiến này hy vọng càng lớn.
Dù sao này là trường kiếm một vị Chuẩn Tiên Đế.
Tiên Vực vô số kỷ nguyên tới nay chỉ có vài người.
Nhưng hiện giờ nàng đứng sóng vai với Cố Trường Sinh, khiến tất cả mọi người cảm thụ được lòng tin mạnh mẽ.
Cố Trường Sinh nói với mọi người:
“Đi Sơn Hải thành thôi, nhưng vẫn cần chú ý, cẩn thận Dị Vực mai phục, nơi này cũng không an toàn."
Hắn đã ở trong Sơn Hải thành một khoảng thời gian, càng có thể cảm thụ sự tàn khốc, ra Sơn Hải thành là luôn phải đề phòng.
Lời nhắc của Cố Trường Sinh khiến mọi người đều thầm rùng mình, không dám sơ ý.
Ầm ầm ầm!
Vô cùng vô tận chiến thuyền cổ che lấp thiên địa, có dị thú, có phi cầm, mênh mông hùng dũng lao về phía Sơn Hải thành, đổ xuống bóng đen lớn.
"Như thế nào? Sao thận trọng dữ vậy?”
Tô Huyên có chút nghi hoặc, Cố Trường Sinh thật sự quá cẩn thận, thần thức mênh mông như biển đang bao phủ bốn phương, hiển nhiên là sợ trúng mai phục.
Nhưng mà nàng cũng không có phát hiện có nguy hiểm gì.
Cố Trường Sinh lắc đầu nói:
“Cẩn thận chút là hơn, mảnh đất này từng chết quá nhiều Tiên Vương."
Đây là một mảnh cổ địa thần bí, từng ngôi sao lơ lửng, cách mặt đất rất gần, giống như ngay trên đỉnh đầu, cùng với Hỗn Độn Khí.
Có thể nói, nơi này là tận cùng thế giới, là ngoài rìa của giới này.
Đến về sau, có thể thấy một vài ngôi sao giắt ngang trên đường, một số ngôi sao rơi xuống mặt đất bao la vô ngần.
“A?”
“Ngôi sao cũng bị luyện hóa, nhưng bị hủy trong chiến trường, còn có một khúc xương đen đáng sợ...”
Rất nhiều người đều bị rung động, bởi vì nhiều người đều là lần đầu tiên tới đến nơi như vậy, trước kia chưa từng gặp cảnh tượng thế này.
Bên dưới có một số sơn mạch to lớn, một số núi cao vút đâm mây, trên núi treo một ít ngôi sao không quá lớn.
Thậm chí có một núi cổ to lớn tràn ngập Hỗn Độn Khí, trên đỉnh núi có nhiều mặt trời giắt ngang.
Chỗ này giống lời đồn Tiên gia cổ xưa, cho người cảm giác không chân thực, các ngôi sao có lơ lửng, có mọc dưới đất.
Đây không phải là ảo giác, một ít tinh thể quả thực là sinh ra từ sơn mạch, hấp thu Hỗn Độn Tinh Khí thuở thời đại khai thiên, hóa thành tinh hạch, sau đó dần dần rời khỏi mặt đất.
Nhưng mà ngay lúc này, một ánh kiếm xé rách vòm trời, xuyên qua, một mảnh hư không nổ tung, trong đó tràn ra máu đen vô tận.
"Đây là cái gì? !"
Tất cả mọi người kinh hãi, Cố Trường Sinh đột nhiên ra tay chém giết một tồn tại thần bí mà bọn họ không trông thấy mặt mũi.
“Đó là thám tử của Dị Vực, hành tung của chúng ta có lẽ đã bị Dị Vực chú ý tới."
Cố Trường Sinh bình tĩnh nói, hắn vẫn luôn sưu tầm bóng dáng của thám tử Dị Vực, cho nên trực tiếp ra tay, nhanh chóng giết chết.
Thanh thế đường hầm lớn vũ trụ quá lớn, vừa xuất hiện đã dẫn đến mảnh thiên địa này chấn động, chỉ cần tu vi không yếu đều có thể phát hiện khu vực khác thường này.
Cho nên Cố Trường Sinh mang theo tất cả mọi người tới đây lập tức thì thám tử Dị Vực truyền tin về.
Ngoài Sơn Hải thành, trong hư không bao la, thân hình khủng bố đang giằng co với một vị Tiên Vương thành danh lâu năm, khí thế ngập trời, cười khẽ:
“Lại có người tiến đến tặng mạng, thật là không chết tâm."
Bóng dáng khủng bố này ngồi trong sương mù dày đặc, giống như một vị Vương Bất Hủ.
Tỏa ra dao động khiến khung trời chấn động, cường đại đến vô biên, chỉ hơi thở đã áp chế tất cả tu sĩ biến sắc, sắp nghẹt thở, chấn động từ tận linh hồn.
Đây là uy thế của Tiên Vương, nhìn xuống ức vạn kỷ nguyên, Bất Hủ khó diệt, chỉ riêng cảm xúc có thể dẫn phát thiên địa thay đổi.
Hắn lúc bình thường rất ít nói chuyện, tràn ngập vô tận uy nghiêm.
Nhưng mà giờ phút này nghe thấy thám tử báo về, hắn nở nụ cười.
Ba nghìn Đạo Vực cử từng đợt tu sĩ đến, rõ ràng đều chết tại đây, vùi thây ngoài Sơn Hải thành.
Đại quân Dị Vực mênh mông hùng dũng ngừng lại trên sa mạc rộng lớn ngoài Sơn Hải thành, đưa mắt nhìn không thấy giới hạn, có cỡ ức vạn, uy thế to lớn, khiến thiên địa đều biến sắc.
Bên dưới vị Tiên Vương Dị Vực này có nhiều Chân Tiên Dị Vực chém giết với tu sĩ Sơn Hải thành.
Tu sĩ dưới Chân Tiên thì số lượng càng nhiều, thi cốt nhuộm đỏ sa mạc lớn, trường hợp vô cùng tàn khốc.
Đồng bằng, vùng núi, vực sâu, tất cả địa hình đều đang run run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận