Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 425: Thổ Dân Trong Di Tích Tiên Cổ, Tu Sĩ Hạ Giới? (2)

Lúc đầu dự định hỏi đường một chút, nhưng hiển nhiên đám tu sĩ này cũng không biết quá nhiều.
Nhưng hắn cảm giác được có khí tức khác đang lại ở gần, cũng không lựa chọn rời đi.
Không bao lâu, đám tu sĩ này hạ quyết tâm, thúc giục mấy món bí bảo, thần uy cường đại, cuối cùng đã đánh chết đầu hung thú Đại Thánh cảnh kia.
“Cẩn thận một chút, mau hái gốc Hoa Ngôi Sao kia đi, miễn cho người khác phát hiện.” Tên thanh niên kia thấy thế, vội vàng thúc giục, sợ bị người đoạt đi.
“Vâng, thiếu chủ!”
Nam tử trung niên mặc áo trắng Chí Thánh cảnh cầm đầu gật đầu, ánh mắt mang theo hỏa nhiệt, trực tiếp xuất hiện bên cạnh gốc hoa nhỏ kia, chuẩn bị hái xuống..
Nhưng mà.
Một mũi tên tỏa ra ánh sáng lung linh còn có tốc độ nhanh hơn ông ta, phá vỡ không gian, lập tức xuất hiện, ngăn cản ông ta.
Thậm chí ông ta còn bị mũi tên này oanh mở nửa bên bả vai, vết máu loang lổ, xương cặn bã văng khắp nơi, rất đáng sợ.
Cái gì! ?
Đám tu sĩ này cũng dại ra, quá sợ hãi.
“Là ai?” Sắc mặt thanh niên trắng bệch, không nhịn được hô lớn. Tại di tích Tiên Cổ, nguy cơ trùng trùng, bọn họ hoàn toàn không đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Bọn họ cũng cảnh giác đề phòng, uy lực một tiễn này rất cường đại, đến Chí Thánh cảnh cũng bị trọng thương.
Đột nhiên.
Xoẹt!
Âm thanh kinh khủng vang lên lần nữa, một đạo xích hà cực tốc lao tới, giống như trường hồng, xuyên thủng không trung, vỡ toang đám mây.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh rất bình tĩnh, không quay đầu lại, đạo xích hà còn chưa tới gần hắn, đã bị khí thế nhục thân kinh khủng làm cho vỡ nát.
Đây là một đầu vũ tiễn màu đỏ, muốn xuyên thủng đầu hắn, bắn chết hắn, hung ác mà chuẩn, chuẩn bị một tiễn mất mạng, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Nhưng còn chưa đến gần hắn, liền hóa thành bột mịn.
“Muốn chết! Dám đánh lén chủ nhân!” Vẻ mặt Đồ Tiên băng lãnh, phóng về phía mũi tên vừa lao đến, sát khí ngập trời.
Trên một ngọn núi cách đó không xa, có một đám người ăn mặc hoàn toàn khác biệt với người của ba ngàn đạo vực, nam nữ đều có, vẻ mặt rất khiếp sợ.
Trong đó có người phát ra âm thanh cổ quái, đối với ba ngàn đạo vực mà nói, là ngôn ngữ rất lạ lẫm.
Cố Trường Sinh dùng thần niệm có thể nghe hiểu.
Bọn họ đang hô to “Vì sao có thể như vậy?”
“Sinh linh thổ dân, hay là sinh linh ở phương thế giới thông với di tích Tiên Cổ này?” Cố Trường Sinh nhíu mày, chú ý tới khối xương đầu thần bí trong tay đối phương, chính thứ kia đã cảm giác được hắn tồn tại.
Người bắn tên là một nam tử trung niên, tóc đỏ, mắt như chuông đồng, cầm bảo cung trong tay đứng ở nơi đó, cùng một đoạn thiết tháp, đồng thời huyết khí mạnh mẽ, khí thế ép người.
Hai tay có hai đầu rắn độc ngũ thải, lân phiến sáng chói, phun lưỡi rắn, nhìn vô cùng có kịch độc.
“Một tu sĩ luyện thể Chí Thánh cảnh đỉnh phong?” Cố Trường Sinh liếc mắt đã nhìn rõ bản chất của người này, thân ảnh nhoáng một cái, bạch y tung bay, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Lai lịch đám người này không rõ, vô cùng hoảng sợ, trong nháy mắt quỳ phục trên mặt đất, hai chân răng rắc đứt gãy, vết máu lan tràn, căn bản không tiếp nhận được nhục thân vô cùng kinh khủng của Cố Trường Sinh.
Thậm chí một vài người có tu vi yếu một chút đã trực tiếp nổ thành đoàn huyết vụ, trực tiếp hình thần câu diệt.
Một màn này, khiến đám tu sĩ vừa chém giết hung thú tê giác cách đó không xa trợn tròn mắt, hoàn toàn ngốc trệ đứng tại chỗ.
“Thổ dân, hay là tu sĩ đến từ hạ giới?” Ánh mắt Cố Trường Sinh bình tĩnh, dùng thần niệm dò hỏi.
Nam tử trung niên vừa rồi bắn tiễn về phía hắn nghe vậy, thần hồn muốn vỡ vụn, vô cùng hoảng sợ, căn bản không ngẩng đầu lên được.
Dưới khí thế này, bọn họ còn nhỏ bé hơn sâu kiến.
Phía sau là mấy nam tử trẻ tuổi, trang phục bất phàm, bảo huy chảy xuôi, lấy bí bảo ra bảo vệ thân thể, nhưng giờ phút này cũng hãi nhiên muốn tuyệt, thần hồn rung động.
Nam tử áo trắng giống như trích tiên trước mắt này nhìn như không chênh lệch nhiều với bọn họ, nhưng tại sao lại đáng sợ như vậy, còn kinh khủng hơn một vị Đại Đế?
Bên cạnh Cố Trường Sinh, hư không rung động mơ hồ, đây cũng không phải hắn cố tình làm, mà do nhục thân bây giờ của hắn rất mạnh, không cần bộc lộ khí tức cũng có thể ảnh hưởng đến xung quanh.
Đám tu sĩ này vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ ra tại sao lại gặp nhân vật khủng bố như Cố Trường Sinh ở đây.
Nếu thâm nhập sâu một chút, bọn họ còn cảm thấy rất có khả năng.
Nam tử trung niên vừa bắn tên càng hối hận đến xanh ruột.
Xương đầu thần bí trong tay ông ta chính là một kiện bí bảo, không biết là từ loại dị chủng nào, có thể nhìn ra trận pháp, có rất nhiều huyền diệu.
Đương nhiên, chuyện này cũng do Cố Trường Sinh không tận lực ẩn giấu khí tức của mình, nếu không sẽ không rơi vào tình trạng bị bọn họ phát hiện.
Nhưng bây giờ, Cố Trường Sinh thuận tiện có thể hỏi thăm một số chuyện.
Hiển nhiên đám tu sĩ này không phải đến từ ba ngàn đạo vực, giọng nói và quần áo đều khác với bọn họ.
“Khởi bẩm... Tiền bối, chúng ta là tu sĩ của Thánh Minh tông, đến từ Càn Nguyên đại thế giới.” Lúc này, nam tử trung niên có tu vi mạnh nhất ổn định tâm thần, khẽ run trả lời.
Ông ta dùng ngôn ngữ của Tiên Vực để trả lời, hiển nhiên đã chuẩn bị một phen công phu.
Tất cả bọn họ đều cho rằng Cố Trường Sinh là một vị tiền bối.
Dù sao trong giới tu hành, người có tu vi cao thâm, có được gương mặt trẻ tuổi cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, thời gian này di tích Tiên Cổ xuất thế.
Rất nhiều tồn tại kinh khủng từ thượng giới đến, tìm kiếm cơ duyên trong di tích Tiên Cổ.
Rất nhiều lão đồ cổ bế quan ngàn vạn năm ở Càn Nguyên đại thế giới cũng nhao nhao xuất thế, hội tụ ở đây.
Không thể không nói, bây giờ bên trong di tích Tiên Cổ vô cùng náo nhiệt, nhưng cương vực quá mênh mông rộng lớn, rất khó gặp ở cùng một khu vực.
Bọn họ không ngờ sẽ xui xẻo như vậy, tùy tiện xuất thủ với một người, lại đụng phải một lão quái vật kinh khủng như thế.
“Càn Nguyên đại thế giới?” Cố Trường Sinh nhíu mày.
Không thèm để ý xưng hô của bọn họ.
Càn Nguyên đại thế giới đúng là phương thế giới chí cường nối liền với di tích Tiên Cổ kia, khí vận kinh khủng, từng sinh ra Đại Đế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận