Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 591 - Gông xiềng bên trong huyết mạch thiên phú, họa tộc đàn, Tiên Môn bí mật (2)

Thế nhưng Cố Trường Sinh ngược lại không giấu giếm, con ngươi hơi dộng, gật đầu nói: "Việc này đích xác là thật."
"Vậy thì tốt quá."
Giang Thành nghe vậy thở phào một cái, yên lòng.
Hắn sợ nhất là việc này là giả.
Bởi vì trong di sách ghi chép rằng, Thái Hư Thần Ý thực ra chỉ là một loại biến hóa của Phi Tiên Chi Quang.
Muốn loại bỏ lời nguyền trong đó, còn cần dùng Phi Tiên Chi Quang chân chính.
Trừ cái đó ra, còn cần nhiều loại đại đạo như Hỗn Độn Chi Đạo trấn áp mới có thể bài trừ được.
Nhưng vạn cổ đến nay, Phi Tiên Chi Quang vốn khó gặp, càng đừng nói đến cần tinh thông Hỗn Độn Chi Đạo.
Quyển di sách kia, lúc đầu bị bọn họ ném vào trong đống sách cổ, phủ đầy bụi.
Thẳng đến bây giờ tộc đàn xuất hiện nguy cơ lớn, bị tộc nhân tìm thấy, muốn tìm phương pháp phá giải.
Cuối cùng, từ Giang Sơ Nguyệt biết được Cố Trường Sinh sở hữu một môn thần thông Phi Tiên Chi Quang.
Hắn mang Hỗn Độn Thể, chắc hẳn cũng có thể kiểm soát được Hỗn Độn Chi Đạo.
Có thể nói Cố Trường Sinh là người được chọn tốt nhất.
"Mong Đại Đế ra tay, cứu tộc ta trong nguy nan, chắc chắn biết ơn vô cùng." Sau đó, Giang Thành trịnh trọng nói.
Nhưng Cố Trường Sinh chỉ cười cười nói: "Mặc dù Cố mỗ và Giang Sơ Nguyệt đạo hữu có duyên gặp qua một lần, nhưng giao tình này, phải chăng đạo hữu hơi có hiểu lầm gì đó?"
Hắn sẽ không đi làm chuyện lãng phí sức.
Trước không nói chuyện này có nguy hiểm hay không.
Hơn nữa, hắn không được lợi ích gì, còn không bằng Cố Trường Sinh dùng chút thời gian này tu luyện cảm ngộ.
Thứ của Thái Hư Thần Tộc, Trường Sinh Cố gia chắc chắn sẽ không thiếu.
Cho nên, Cố Trường Sinh ngược lại muốn biết Giang Thành này sẽ khuyên nhủ mình như thế nào.
"Đại Đế yên tâm, ngươi cần gì, trên dưới Thái Hư Thần Tộc chắc chắn sẽ chắp tay dâng lên." Giang Thành cười, ngược lại không ngoài ý muốn, nhưng nếu là cầu người, bọn họ nên lấy ra thành ý.
Bọn họ không dám ép buộc Cố Trường Sinh.
"Hiện tại Cố mỗ không thiếu cái gì." Cố Trường Sinh lắc đầu nói, sắc mặt bình thản tự nhiên.
Đương nhiên, nếu có chuyện hắn muốn, thì đó là chuyện thành tiên.
Nhưng hắn mới thành Đế được trăm năm, trong thời gian ngắn, muốn đi ra bước tiếp theo thì sẽ rất khó khăn.
Thứ nhất, Tiên Môn không thấy đâu.
Thứ hai, tu vi của hắn chưa tích lũy đến tình trạng có thể đi Tiên Môn.
"Ha ha, có một chuyện quên nói cho Đại Đế biết, thực ra Thái Hư Thần Tộc ta từng chấp chưởng Tiên Môn trăm vạn ức năm, thực ra biết được một số che giấu về vị trí của Tiên Môn đương đại."
"Việc này tuyệt đối giúp ích cho Đại Đế."
Giang Thành cười cười nói, đề cập đến việc Tiên Môn.
Chỉ cần là thành đạo giả đều sẽ động tâm.
Không biết Tiên Môn, căn bản là không có cách đặt chân lên Tiên lộ, khó có thể đi tới bước tiếp theo.
Cho dù vất vả chờ đợi mấy trăm mấy nghìn kỷ nguyên cũng khó mà thành tiên.
"Tiên Môn?"
Cố Trường Sinh nhướng mày, con ngươi khẽ động.
"Nếu như Đại Đế nguyện ra tay giúp đỡ, chuyện có liên quan đến Tiên Môn, tộc ta nhất định sẽ báo cáo chi tiết, ngoài ra tộc ta nguyện phụng Đại Đế làm thượng khách.”
"Mặc kệ thành công hay không đều sẽ như thế."
Giang Thành nói ra điều kiện này khiến Cố Trường Sinh khó có thể từ chối.
"Được."
Lần này Cố Trường Sinh không có cự tuyệt, chậm rãi nói:
"Đa tạ Trường Sinh Đại Đế." Giang Thành mừng rỡ, lần nữa cúi đầu nói, thân làm Bát Tổ của Thái Hư Thần Tộc Chân Tiên cảnh hậu kỳ, có thể nói hắn đã lấy ra toàn bộ thành ý.
Cố Trường Sinh gật đầu.
Sau đó, hai người cất bước đi trong trung tâm vũ trụ, hóa thành ánh sáng lấp lánh, rất nhanh đi xa, phá vỡ hư không, đi tới chỗ Chân Giới thần bí của Thái Hư Thần Tộc.
Cố Trường Sinh và Giang Thành đi xuyên qua Tinh Không, tốc độ cực nhanh, giống như đi trên mạch lạc không gian.
Hai người đi qua từng mảnh Tinh Vực, từng ngôi sao sinh mệnh nháy mắt bị bỏ xa ở sau lưng bọn họ.
Dù cùng là thành đạo giả cũng khó mà bắt được tung tích của hai người.
Cho dù dùng đại truyền tống trận vượt vực cũng không nhanh bằng họ.
Nháy mắt, Tinh Vực ức vạn dặm bị ném ra sau hai người.
Trong vũ trụ rộng lớn, ngân hà buông xuống, lộ ra vô tận sâu thẳm.
Rất nhanh, nửa năm đã trôi qua.
Phía trước hai người xuất hiện mảng lớn Tinh Vực loạn lưu khô kiệt, trong đó có rất nhiều ngôi sao trôi nổi lặng lẽ, không có bất kỳ sinh linh nào.
Tử khí trôi nổi, vô cùng khô kiệt, thoạt nhìn chỗ này giống như bị người đánh nát, mảnh đất hoang vu bị vứt bỏ.
Ngôi sao vỡ nát, rải rác xương cốt màu đen không biết tên.
Nhưng Cố Trường Sinh trong nháy mắt cảm nhận được dị thường.
Đây là không gian dao động đặc biệt.
"Dùng pháp trận tiên đạo bố trí xương cốt Không Gian Thú, nếu thành đạo giả không để ý kỹ thì sẽ không tìm ra được."
"Không hổ là Thái Hư Thần Tộc."
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, có chút tán thưởng.
Không Gian Thú giống với Vọng Nguyệt Cổ Thú, trong cơ thể sinh ra một phương thế giới tiên thú hoàn chỉnh.
Kết quả xương cốt lại bị Thái Hư Thần Tộc dùng để bố trí che lấp pháp trận.
Nếu hắn đoán không sai, phía dưới mảnh không gian này ẩn tàng Chân Giới của Thái Hư Thần Tộc.
Ở Tiên Vực, sợ rằng hắn là người đầu tiên biết sự tồn tại của Chân Giới ngoại trừ tộc nhân của Thái Hư Thần Tộc.
Giang Thành cười khẽ nói: "Khiến Đại Đế chê cười, thật sự không có cách, tộc đàn của chúng ta quá nhỏ, chỉ có thể nghĩ biện pháp ẩn tàng lối đi.
Nhưng hắn trong lòng giật mình.
Xương cốt của Không Gian Thú sớm đã bị bọn họ nung sạch hết hơi thở.
Nhưng vẫn bị Cố Trường Sinh liếc mắt nhận ra.
Hơn nữa, đoạn đường bay tới này, tốc độ của Cố Trường Sinh thế nhưng không kém hắn chút nào.
Hắn có thể sánh bằng Cố Trường Sinh là do sớm thành đạo vô số kỷ nguyên.
"Đại Đế, mời!"
Trong lòng Giang Thành cho tới bây giờ chưa từng có ý khinh thường, nhưng vẫn cảm thấy chấn động.
Hắn dùng tay ra hiệu mời, sau đó một đoàn ánh sáng dâng lên trước mặt hai người, tiên khí biến mất, không gian mờ nhạt, thiên vạn thần quang hiện ra.
Một con đường hầm không gian xuất hiện.
Cố Trường Sinh và hắn bước vào trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận