Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 256: Thân Phận Nữ Tử, Ứng Với Sáo Lộ Huyền Huyễn Thiên Mệnh

“Công tử nói có ý tứ chính là, người kia còn không chết?”
Thác Bạt Tư Vũ thấy trong mắt Cố Trường Sinh hiện lên vẻ hứng thú, cũng không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Hắn ta thấy, sau khi nam tử mặc áo bào màu đỏ kia xuất thủ, khí tức đáng sợ đó đã có thể đánh chết rất nhiều Chí Thánh, ngạnh kháng một cái, Đại Thánh bình thường tuyệt đối không có bất cứ đường sống nào.
“Là dòng dõi của một vị Vô Thượng Tổ Hoàng.” Ánh mắt của Thiên Hoàng Nữ rất phức tạp, nhận ra vị nam tử mặc áo bào màu đỏ kia.
Nhưng thật ra cũng không có gì kỳ quái.
Hiện nay nàng ta đã bị Vạn Hoàng Sào vứt bỏ, bọn họ lần nữa lựa chọn một truyền nhân khác xuất thế, cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng bối phận của Hoàng Lạc quả thực quá kinh khủng, đến lão tổ của mạch nàng ta cũng phải gọi hắn ta là tiểu tổ.
Cố Trường Sinh gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía hầm mỏ kia như cũ, “Vị bán Đại Thánh này không đơn giản, nhưng cho dù không chết, cũng phải rơi một lớp da, không tu dưỡng mấy ngàn năm, đoán chừng khó mà khôi phục đỉnh phong.”
Trong một chưởng của nam tử mặc áo bào đỏ vừa rồi có ẩn chứa Chân Hoàng chi lực cực kì khủng bố, nhìn rất bình thản, nhưng là các loại thần thông dung hợp.
“Ngươi nhận ra nam tử mặc áo bào màu đỏ kia sao ?” Cố Trường Sinh nhìn về phía Thiên Hoàng Nữ, chú ý tới sắc mặt nàng ta.
Thiên Hoàng Nữ gật đầu, vội vàng nói, “Không dối gạt công tử, người này tên là Hoàng Lạc, chính là dòng dõi của một vị Vô Thượng Tổ Hoàng của Vạn Hoàng Sào, đã phủ bụi hơn ngàn kỷ nguyên.”
“Tại Vạn Hoàng Sào, chính là nhân vật cấp tiểu tổ, thiên phú vô cùng đáng sợ.”
Nếu bây giờ nàng ta còn ở Vạn Hoàng Sào, gặp Hoàng Lạc cũng phải xưng hô là tiểu tổ, không dám có bất kính.
Sau đó, nàng ta nói những tin tức liên quan đến Hoàng Lạc mà mình biết ra.
Cố Trường Sinh nghe xong, ánh mắt mang theo suy nghĩ.
Tổ Hoàng.
Đây là một tồn tại cùng cấp bậc với Đại Đế.
Thời gian tồn tại ở Tiên Vực vô cùng tận, không thể nói.
Đương nhiên cũng trải qua vô số kỷ nguyên.
Mỗi một kỷ nguyên, thật ra thời gian cũng không phải cố định.
Có căn cứ theo cường giả chí cường, cũng có căn cứ theo các sự kiện để phân chia, cũng căn cứ theo ấn kí của thiên đạo, nhưng kỷ nguyên ngắn nhất, cũng phải mấy ngàn vạn năm.
Bình thường, mỗi một kỷ nguyên đều sinh ra ấn kí thiên đạo mới.
Tất cả thiên kiêu đương thời, tất cả tồn tại đi tranh đạo ấn kí thiên đạo kia, lấy đó để chứng nhận thiên mệnh, thành tựu Cổ Hoàng, hoặc là Cổ Đế
Sau đó Tiên Lộ mở ra, tiên hoa tràn ra, mới có cơ hội chứng nhận tiên vị.
Cho nên bình thường nói đến tiên vị chi tranh, cũng là chuyện giữa tất cả Cổ Hoàng, Cổ Đế, cho nên mỗi một kỉ nguyên sẽ có một nhân vật vô thượng trấn áp tất cả mọi người.
Tiên Lộ vừa mở!
Lúc kia, cho dù là Tiên Vực cũng phát sinh chấn động đáng sợ.
Cho nên từ xưa đã lưu truyền Thái Cổ minh ước.
Người Thành Đế, đương thời cấm xuất thủ!
Khi nào tiên hoa nở rộ, không ai nói rõ được.
Mà Tiên Vực tồn tại vô số kỷ nguyên, trong đó số lần tiên hoa nở rộ, cũng rải rác có thể đếm được.
Nhưng bất kể thế nào, dòng dõi của Tổ Hoàng tuyệt đối có huyết mạch chi lực rất đáng sợ.
Ai cũng không biết vị Tổ Hoàng kia còn tại thế, hay đã thành tựu tiên vị không.
“Thảo nào lực lượng huyết mạch lại cường đại như thế, là thiên kiêu của mấy ngàn kỷ nguyên trước.”
“Đáng tiếc, ánh mắt cũng không tốt.”
Sau đó, đôi mắt Cố Trường Sinh sáng lên, thân ảnh khẽ nhúc nhích, rời khỏi thương thuyền, để Thiên Hoàng Nữ và Thác Bạt Tư Vũ ở trên đó chờ hắn.
Ong!
Trong nháy mắt thân ảnh rơi vào trong hư không, hắn lập tức thi triển thế giới chi đạo, ẩn nấp khí tức trong không gian.
Rất nhanh, Cố Trường Sinh xuất hiện ở địa phương mấy vị Thánh Nhân giao thủ lúc trước, thần niệm quét ngang, trong một khe quáng tinh, phát hiện thân ảnh đã hoàn toàn mất khí tức kia.
Trên mặt Cố Trường Sinh nở nụ cười nhàn nhạt.
“Đúng là biết giấu diếm, nếu vừa rồi ta không nhìn lầm, hẳn là sử dụng thần vật loại chết thay.”
“Tại hạ giới, trừ phi là đạo thống Đế cấp, nếu không, không thể rèn đúc ra vật này.”
“Cho nên rất có thể người này thu được truyền thừa của một tồn tại chí cường nào đó, có liên quan đến Côn Bằng?”
Trong nháy mắt, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ, xuất hiện mấy ngàn dặm dưới quáng tinh.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh tự nhiên, thần niệm lần nữa quét ngang.
Xung quanh, không ít quáng nô lập tức rên lên một tiếng, trên mặt tràn đầy mờ mịt.
Trong một khe lớn đen như mực, không một tiếng động.
Một thân ảnh yểu diệu nằm đó, bị một chưởng của Hoàng Lạc đánh trúng, máu me khắp người, nhìn vô cùng thê thảm chật vật.
Bảo giáp trên người bảo giáp đã nát, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết.
Nhưng lúc này.
Trên người nàng ta không có một tia sinh cơ, tương phản trạng thái còn như người chết, đang không ngừng biến lạnh, trở nên cứng ngắc.
Cho dù là ai nhìn, đều sẽ cho rằng đây là một người chết.
Đến Liền Nguyên Thần cũng hóa thành tro tàn, đương nhiên là chết không thể chết thêm.
Cố Trường Sinh từ trong hắc ám đi ra, trong mắt có tiên ý sáng chói, sau đó chậm rãi biến mất.
Vẻ mặt hắn trầm tĩnh.
Sau đó hắn cũng không nói chuyện, không có động tác, cứ lẳng lặng nhìn thân ảnh yểu điệu nằm trên mặt đất, bị huyết dịch nhiễm ướt, giống như muốn nhìn xem nàng ta còn muốn tiếp tục duy trì trạng thái này bao lâu nữa.
Tóc đen xõa ra, không nhìn rõ khuôn mặt, giống như mang theo mặt nạ, tất cả đều là vết máu và bùn bẩn.
“Vẫn còn giả chết sao?”
Bỗng nhiên, khóe miệng Cố Trường Sinh lộ ra nụ cười khẽ.
Trong tay có hỗn độn khí chìm nổi, phanh một tiếng ngăn trở một đạo bí bảo phóng về phía hắn, khiến nó nổ tung!
Nữ tử ngã trên mặt đất vô cùng thông minh, động tác vô cùng nhanh chóng, lúc đưa tay giống như một đạo thiểm điện, nhanh chóng khiến người ta khó bắt giữ.
Nếu tu sĩ không chú ý, đoán chừng có thể bị nàng ta ám toán, gặp nguy hiểm.
Nhưng Cố Trường Sinh đã sớm chú ý tới, trước khi nàng ta xuất thủ, khí tức lập tức loạn lên, khó mà bảo trì trạng thái người chết.
“Ta còn tưởng ngươi còn muốn tiếp tục giả vờ.” Ý cười trên mặt Cố Trường Sinh không thay đổi, một chưởng tiếp tục đập xuống, trên đó hỗn độn khí xen lẫn, có uy thế kinh khủng như ma sơn....
Bạn cần đăng nhập để bình luận