Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 224: Dự Định Luyện Chế Kiếm Hoàn, Chân Hỏa Thần Bí

Cố Trường Sinh vừa đi vào trong, vừa nói chuyện với Viêm Tôn bị trấn áp trong thiên thư, không lựa chọn ma diệt ông ta, bởi vì còn tác dụng.
Vừa rồi hắn muốn thông qua phương thức Đạo Tâm Chủng Ma khống chế Nô Ấn Viêm Tôn, nhưng nguyên thần của cả hai không cùng một cấp bậc, hắn không làm được, liền từ bỏ.
Đương nhiên, hắn cũng có thể lựa chọn trực tiếp thôn phệ thần hồn của Viêm Tôn, để mình lớn mạnh, nhưng như vậy cũng quá lãng phí.
Viêm Tôn là một đạo Thiên Hỏa cổ xưa nhất giữa thiên địa biến thành, giá trị của công ta không chỉ có một chút như thế.
Viêm Tôn hấp hối, rất uể oải, nghe vậy cười lạnh nói, “Tiểu bối đừng nghĩ hỏi lão phu, cho dù lão phu biết rõ, cũng sẽ không nói.”
Rơi vào trong tay một tên tiểu bối, có thể nói là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi nói, “Không sao, nếu tiền bối không muốn nhiều lời, chờ ta trở lại gia tộc, các vị tộc lão sẽ cảm thấy hứng thú, để ngươi mở miệng.”
Hời hợt, nhưng rất có lực uy hiếp.
Nghe vậy, Viêm Tôn biến sắc, lộ ra phẫn nộ và không cam lòng, sau đó lại thở dài, bất đắc dĩ nói, “Lão phu tự sáng tạo ra Thiên Hỏa Niết Bàn Cổ Thiên Công, đúng là có thể tăng tỷ lệ dung hợp hỏa chủng, cũng nhờ vào đó tu luyện, tăng lên tu vi.”
“Nơi đây cực kì đặc thù, lão phu cảm giác được có hai hạt giống thần hỏa ở đây, ngoài ra còn có một đạo rất khí tức rất thần bí được uẩn dưỡng, lão phu cảm giác không thấu.”
“A, tiền bối có biết khí tức thần bí kia ở phương hướng nào không?” Cố Trường Sinh tự nhiên hỏi, đánh tan một chút lực lượng phong trấn trong Thiên Thư, để Viêm Tôn có thể cảm giác được biến hóa bên ngoài.
Đồng thời, trong lòng hắn đang suy nghĩ lời này của ông ta có mấy phần thật giả.
“Nếu như ta nói đi thẳng, ngươi sẽ tin sao?”
Viêm Tôn không khỏi cười lạnh nói, biết rõ Cố Trường Sinh sẽ không dễ dàng tin tưởng mình, lấy bản tính, tâm trí như yêu nghiệt của hắn, sẽ không làm việc mà mình không nắm chắc.
Nghĩ đến đây, Viêm Tôn lại bắt đầu đắng chát.
Diệp Hạo so với hắn, giống như cỏ dại bình thường ở ven đường vậy.
Còn đối phương là sao trời sáng chói loá mắt trên chín tầng mây.
Ngay từ đầu, đã không có khả năng so sánh.
Ánh mắt Cố Trường Sinh khẽ nhúc nhích, sau đó mỉm cười nói, “Tiền bối nói, đương nhiên vãn bối tin tưởng.”
Viêm Tôn hừ lạnh một tiếng.
Sau đó.
Cố Trường Sinh mở miệng nói với Giang Sơ Nguyệt ở một bên, “Hai ta tìm kiếm không giống nhau, không bằng phân ra đi tìm, Thái Hư Thần Nữ định như thế nào?”
Trong lòng Giang Sơ Nguyệt khẽ nhúc nhích, gật đầu nói, “Cũng tốt, không biết Trường Sinh đạo huynh chuẩn bị đi phía nào?”
Nàng đã cảm giác được phương hướng của Thái âm Chân Hỏa mà mình muốn tìm.
Chính là ở phía đông, nhưng lo lắng Cố Trường Sinh cũng muốn đi về phía đông.
Như vậy sẽ không tránh được một trận tranh đấu.
Cố Trường Sinh chú ý tới vẻ mặt nàng, cười nói, “Vậy Thái Hư Thần Nữ muốn đi hướng nào?”
“Phía đông.” Chần chờ một lát, Giang Sơ Nguyệt nói thẳng, không thấu suy nghĩ trên vẻ mặt của nam tử trước mắt.
Cố Trường Sinh cười khẽ, “Vậy thì tốt, ta đi thẳng là được, vậy không quấy rầy Thần Nữ nữa.”
Dứt lời, hắn không do dự, trực tiếp rời đi, xâm nhập vào cung điện.
Trong mắt Giang Sơ Nguyệt linh hà chớp động, nhìn hắn một cái thật sâu, nói cám ơn, “Đa tạ Trường Sinh đạo huynh thành toàn, nhân tình này, Sơ Nguyệt nhớ kĩ.”
Viêm Tôn nhìn một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái.
Rõ ràng bản thân muốn đi thẳng, lại để Giang Sơ Nguyệt quyết định, sau đó không chỉ thu hoạch được một nhân tình, còn chiếm được hảo cảm.
Có thể nói một công ba việc.
Đương nhiên, ông ta cũng rõ ràng, nếu Giang Sơ Nguyệt lựa chọn tuyến đường giống như Cố Trường Sinh, ông ta không tin Cố Trường Sinh sẽ dễ nói chuyện như vậy.
Mặc dù vẻ ngoài Cố Trường Sinh nhìn như ôn nhuận hữu lễ, phong thần như ngọc, nhưng đó là trong tình huống không chạm đến lợi ích của hắn.
Rất nhanh.
Hai người ở trong cung điện tách ra, bởi vì phía trước xuất hiện ba gian Thiên Điện, phía đông là viên Thái âm Chân Hỏa, phía tây là Thái Dương Chân Hỏa, còn sợi khí tức yếu ớt thần bí kia ở giữa, Viêm Tôn cũng không đoán được đó là cái gì.
Giang Sơ Nguyệt nhìn bóng lưng của Cố Trường Sinh biến mất không thấy gì nữa, mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không để ý nhiều.
Mục tiêu của nàng chỉ là viên Thái âm Chân Hỏa biến thành hạt giống thần hỏa kia thôi.
Bởi vì nàng có một môn thiên phú kinh khủng, cần dùng Thái âm Chân Hỏa để tu luyện.
Cố Trường Sinh lựa chọn như thế, khiến nàng thở phào một cái.
Ong!
Trong khoảnh khắc bước vào Thiên Điện.
Trong mắt của Cố Trường Sinh lóe lên luồng tiên ý sáng chói rồi biến mất, bắt được góc một bóng đen quỷ dị từ trong góc hẻo lánh, đang muốn đánh tới phía hắn.
Lúc này một đạo kiếm khí xùy một tiếng chém tới, tiêu diệt bóng đen.
“Đây là một viên ngọc đan, nhưng đã bị luyện hỏng rồi.” Cố Trường Sinh đến gần, trong một cái lọ đá cũ nát phát hiện một viên ngọc đan lớn bằng nắm đấm, toàn thân lượn lờ phù văn cổ lão, nhưng đã bị tổn hại hơn phân nửa.
Tính chất vô cùng cứng rắn, có thể so với một vài thần thiết.
Ngọc đan, bình thường đều là kiếm tu mới có thể luyện chế, luyện chế kiếm khí thuần túy và phong mang bên trong ngọc đan, dung thành một đạo Kiếm Hoàn.
Chỗ quỷ dị của Kiếm Hoàn là có thể nhanh chóng như rút kiếm, giết địch trong vô hình, khiến người ta khó mà phòng bị.
Ánh mắt Cố Trường Sinh có chút chớp động, nhặt viên ngọc đan này lên.
Trong Tiên Vực, phương pháp luyện chế Kiếm Hoàn đã rất ít gặp, kiếm tu bình thường đều cầm một thanh pháp kiếm trong tay, lúc muốn thi triển mới tế ra.
Nhưng lúc nhìn thấy viên ngọc hoàn này, Cố Trường Sinh đột nhiên có một vài ý nghĩ.
Lúc hắn thi triển Trảm Tiên Chi Thuật cần một vật dẫn, cho nên phần lớn thời gian, hắn đầu dùng kiếm gãy Đại La chém ra.
Sau đó, lại phải thu kiếm gãy Đại La trở về lần nữa.
Mặc dù uy lực kinh khủng, nhưng muốn tuỳ tiện miểu sát Thánh người, lại có chút phiền phức.
“Nếu có thể dung nhập trảm tiên chi lực vào trong Kiếm Hoàn, cũng là biện pháp không tệ, sử dụng Kiếm Hoàn còn nhẹ nhõm đơn giản hơn sử dụng kiếm gãy Đại La rất nhiều, phương diện uy lực, cũng không có nhiều biến hóa.”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, chuẩn bị khiến sát chiêu của mình đơn giản đi một chút.
Chỗ đáng sợ của Trảm Tiên Chi Thuật là uy lực lúc thôi động không gì có thể cản, đại biểu sát phạt pháp tắc cực hạn thuần túy, vừa ra tất nhuốm máu, vừa ra phải cắt đầu!
Cố Trường Sinh vừa nghĩ ngợi, thần niệm vừa tìm kiếm, lại phát hiện mấy cái ngọc đan đã luyện hỏng.
Hắn suy đoán lúc trước chủ nhân của tòa Thiên Điện này là một vị kiếm tu.
Đương nhiên cũng có quan hệ với chủng tộc nửa người nửa rắn bên ngoài.
Ai nói Xà Nhân Tộc không thể dùng kiếm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận