Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 290: Ba Bộ Chúng Chưởng Luân Cảnh Quỳ Xuống Cầu Tình, Thừa Cơ Bình Vạn Hoàng Sào

Tổ Hoàng xuất thế, kết quả bị người ta tìm tới chỗ bế quan, hoàn toàn không địch lại, đến hư ảnh cũng khó có thể duy trì.
Có thể thấy được trận chiến kia có bao nhiêu gian nan và kinh khủng.
“Xem ra đối với Cố gia mà nói, minh ước Thái Cổ đều là nói nhảm, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa bao giờ tuân thủ.” Một vị lão giả biết rõ lịch sử không nhịn được lắc đầu cười khổ.
Bởi vì một màn vừa rồi thật sự quá rung động, tâm thần bọn họ hung hăng bị trấn trụ.
Minh ước Thái Cổ, đó chính là hiệp ướ giữa cường giả chí cường và tồn tại vô địch ở Tiên Vực.
Đương nhiên.
Cường giả chí cường, tồn tại vô địch, người thành đạo, đều là xưng hô với tu sĩ Niết Đạo cảnh, tương ướng với cấp bậc Đại Đế, Cổ Hoàng.
Chỉ là tu sĩ Tiên Vực quen thuộc với xưng hô như vậy hơn.
Được lưu truyền từ kỷ nguyên xa xôi.
“Xem ra, chỗ dựa của ngươi, cũng chỉ như vậy mà thôi...” Nhìn Hoàng Lạc vẫn còn ngây ra, khóe miệng Cố Trường Sinh mang theo ý cười khẽ, nhưng trong mắt không hề có chút ba động, vô cùng đạm mạc.
Sau đó, cảm nhận được Đế uy trước mắt đã tiêu tán.
Lúc này, khí tức cổ lão và kinh khủng bên trong huyết mạch hắn cũng tán đi.
Nhưng tiên huy sáng chói vẫn còn bao phủ như cũ, nổi bật lên khí thế như một vị Tiên Đế trẻ tuổi của hắn.
Lúc này, tất cả mọi người đều có ảo giác này.
Đại thế của Thần Tử Cố gia đã thành, không người nào có thể ngăn cản.
Cho dù là thế hệ trước, hay là thế hệ trẻ tuổi, đều im lặng.
Cố gia thật sự quá cường thế.
Không thẹn với danh xưng Trường Sinh thế gia.
Lạc Hoàng xuất hiện một hư ảnh, muốn ức hiếp hậu bối là Cố Trường Sinh.
Kết quả, trong nháy mắt khu vực bế quan đã bị tìm ra, cường giả chí cường của Cố gia trực tiếp giết đến.
Đối với chuyện này.
Tất cả mọi người có tâm trạng rất phức tạp, cũng hâm mộ ghen ghét.
Gia tộc đạo thống phía sau bọn họ sẽ không hành động như vậy.
Vì kẻ địch của bọn họ là môt vị Cổ Hoàng vô địch.
Nghe vậy, Hoàng Lạc giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu xuống chân, trực tiếp giật mình, lúc này mới phản ứng lại.
Nhưng trong mắt đã tràn ngập hãi nhiên và không thể tin được.
Lời nói của hắn ta phát run, “Sẽ không... Sẽ không...”,
“Làm sao phụ hoàng có thể thất bại được, trừ phi đám Chân Tiên từ thời cổ xưa tại thế...”
“Nhưng Chân Tiên xuất thủ, nhân quả to lớn vô biên, không thể không có động tĩnh...”,
Hắn ta giống như điên dại, lẩm bẩm nói, không tin phụ thân vô địch của hắn ta sẽ bại.
Lúc này.
Vẻ mặt đám người ma nữ, Diệp Minh Nguyệt, Liên Tinh, Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân đều mang theo thương hại, nhìn về phía Hoàng Lạc.
Trước đó hắn ta còn vô cùng phách lối, xem thường người khác.
Nhưng bây giờ...
Chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi.
Có vài tồn tại trẻ tuổi, cũng không phải hắn ta có khả năng trêu chọc.
Ong!
Trong hư không, ba thân ảnh nhanh chóng bước đến, đó là ba tồn tại có khí tức vô cùng ngập trời, trực tiếp vượt qua không gian, xuất hiện trong cái đình giữa hồ.
Đám tu sĩ xung quanh không nhịn được lui lại mấy bước.
“Người hộ đạo của Hoàng Lạc!”
“Ba vị tu sĩ Chưởng Luân cảnh!”
“Nhân vật không tồn tại trong một thế này!”
Đông đảo tu sĩ lộ ra vẻ mặt khác nhau, trải qua một màn chấn động vừa rồi, bọn họ đã không còn cảm giác kinh ngạc quá lớn đối với tồn tại Chưởng Luân cảnh nữa.
Đến Lạc Hoàng cũng vô dụng.
Bọn họ còn dám làm gì?
Lúc này ngoại trừ tu sĩ của vạn tộc Thái Cổ, vẻ mặt tất cả mọi người giống như đang xem trò vui.
Ba bóng người này.
Chính là ba vị Bộ Chúng của Hoàng Lạc, bây giờ trong mắt bọn họ mang theo bi thương... Và vẻ hãi nhiên còn chưa tan đi.
Đương nhiên bọn họ biết rõ, vị Cổ Hoàng vô địch của bọn họ.
Vừa xuất thế, đã thảm bại!
Đối với bọn họ mà nói, đây là đả kích cực lớn, vừa rồi bọn họ không nhịn được kêu to, trước mắt mơ hồ.
Nhìn Cố Trường Sinh trước mặt, toàn thân ba người họ run lên.
Cho dù thực lực của bọn họ có thể tuỳ tiện xóa bỏ Cố Trường Sinh.
Nhưng mà... Không ai có dũng khí này.
Thái độ vô cùng cung kính, mang theo e ngại và đắng chát thật sâu.
“Bái kiến Thần Tử.”
“Mong Thần Tử tha cho thiếu chủ nhà ta một mạng.”
“Đạo tâm của thiếu chủ đã vỡ vụn, không cách nào tranh phong cùng ngài nữa, có gì đắc tội, mong rằng ngài rộng lòng tha thứ.”
“Chúng ta nguyện ba mạng đổi một mạng với thiếu chủ!”
Ba tồn tại cổ lão Chưởng Luân cảnh từng chinh chiến thiên hạ với Lạc Hoàng, chiến lực ngập trời, giết tới tứ phương sợ hãi.
Hiện nay lại vô cùng hèn mọn, hành lễ với Cố Trường Sinh.
Sau đó, phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu xuống.
Thân thể phát run, vẫn phải làm ra hành động khuất nhục như thế.
Cho dù như thế nào, bảo vệ tính mạng của Hoàng Lạc chính là chức trách của bọn họ.
Phải đánh đổi mạng sống và tôn nghiêm thì như thế nào.
Mà Hoàng Lạc giống như không phát hiện một màn này, đã trở nên đần độn.
Một màn này khiến vô số tu sĩ tắc lưỡi, nhưng không chút nào ngoài ý muốn.
Ong một tiếng!
Lão hoàng tổ của Vũ Hóa tiên triều cũng hiện thân, trong lòng vô cùng khuấy động.
Lúc trước ba vị Bộ Chúng này còn đang bày mưu tính kế với lão hoàng tổ, bây giờ trên mặt lại không ngừng có mồ hôi lạnh chảy xuống.
Ông ta thất sách, trong lòng sinh ra hối hận.
Diệp Minh Nguyệt rất thông minh, bên trong Trọng Đồng lấp lóe phù văn, cười ha hả nhìn chằm chằm ông ta, hỏi, “Lão tổ, trước đó ngài nói muốn gả ta cho Hoàng Lạc, việc này còn giữ lời không?”
Lão hoàng tổ nghe vậy, trên mặt cũng chảy ra mồ hôi lạnh.
Mặc dù thời gian tồn tại của ông ta vô cùng cổ lão, nhưng cách Niết Đạo cảnh còn rất xa.
Một đầu ngón tay của Đại Đế đã có thể giết ông ta mấy vạn lần.
Cố gia cường thế như vậy, nếu biết mình có âm mưu nhằm vào Cố Trường Sinh.
Kết cục của ông ta, có thể nghĩ.
Ngay lúc đó.
Ở bên ngoài hư không xa xôi, Hôi lão khẽ gật đầu, đôi mắt mở ra đã nhắm lại.
Xem như ba tên Bộ Chúng này thức thời, ông ấy sẽ không quản nhiều nữa.
“Tính tình của ba mươi bảy thật là...”
“Nhưng lần này, đoán chừng mấy vị kia của Vạn Hoàng Sào sẽ ngồi không yên nữa.”
Sau đó ông ấy lại lắc đầu, ánh mắt giống như đã xuyên thấu đến một mảnh không gian khác, thấy được ba mươi bảy tổ của Cố gia đang dùng thanh trường kiếm rỉ sét mổ bụng bản thể Lạc Hoàng.
Đương nhiên Lạc Hoàng không chết.
Thân là người thành đạo, lực sinh mệnh tràn đầy.
Tích Huyết Trùng Sinh dễ như trở bàn tay.
Hành động của ba mươi bảy tổ Cố gia chỉ là đang nhục nhã Vạn Hoàng Sào mà thôi.
Quả nhiên.
Sau một khắc.
Chỗ sâu nhất trong tổ địa, sát khí trùng thiên, sương mù hỗn độn xé mở, một ánh mắt xuyên thấu qua tuyên cổ tương lai, đâm rách vô tận thiên khung và không gian.
Cho dù là Đại Đế đã chứng đạo trong một kỷ nguyên, trong mắt tồn tại cấp bậc này, cũng chỉ là sâu kiến động tý có thể nghiền nát.
Nhưng Vạn Hoàng Sào có thể xưng bá vạn tộc Thái Cổ, tự nhiên là có nội tình củ mình.
Một vị tồn tại cấp bậc Đại Đế vô cùng trân quý, có nguy hiểm sinh mệnh, tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
“A, cuối cùng đã đi ra sao?”
“Thật lâu không động gân cốt rồi, gần đây đang muốn hoạt động một chút, nếu nhân cơ hội này bình Vạn Hoàng Sào, cũng là không tệ.”
Đối với chuyện này, ba mươi bảy tổ của Cố gia đã sớm đoán được, cười ha hả lẩm bẩm, đạo hỏa biến mất, trấn áp Lạc Hoàng trong tay, thiêu đốt bất tỉnh.
Từng mảnh thịt màu vàng tỏa ra ánh sáng lung linh, đế uy bộc lộ, một mảnh mờ mịt.
Sắc mặt Lạc Hoàng vô cùng trắng bệch, thân là Tổ Hoàng, sau lưng sinh ra một mạch chí cường, có trái tim vô địch.
Lúc này lại bị dọa đến run rẩy, thần hồn kinh hãi, nghĩ mình sẽ bị ăn thịt, tận mắt nhìn chính mình bị bắt mở, cảm nhận được sự kinh khủng khó nói lên lời.
Nhân vật giống lão nông của Cố gia này, tuyệt đối là hung nhân tuyệt thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận