Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 299: Diệp Minh Nguyệt Tự Chém, Phế Vật Mới Lựa Chọn, Cố Trường Sinh Trả Lời

Lời này, lập tức khiến đám người xung quanh biến sắc, luôn cảm giác nói như vậy có chút đạo lý, nhưng cũng có chỗ nào đó kỳ quái.
Trên mặt truyền nhân của Thiên Kiếm đạo cốc hiện lên vẻ ngượng ngùng, lúng túng thu hồi ngọc bội.
Hắn ta không nghĩ tới bản thân đã suy tính rất nhiều nhân tố, kết quả lại như vậy, trong lòng có chút khó chịu, nhưng không dám biểu lộ ra mặt.
“Xem ra Minh Nguyệt công chúa không phải tục nữ, cũng không thèm để ý đến dung nhan, như vậy nàng để ý đến cái gì?”
Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi bắt đầu linh hoạt suy nghĩ.
Những người còn lại cũng nhao nhao dâng tặng lễ vật.
“Minh Nguyệt công chúa, ta có một phương sơn hà đại ấn, có thể thao túng đất đai trong phạm vi vạn dặm...” Một nam tử trẻ tuổi vẻ mặt thật thà tiến lên, lấy ra một phương sơn hà đại ấn đến màu vàng đất, thần quang biến mất, có lực lượng nặng nề hào hùng.
“Ha ha, chẳng lẽ người này hi vọng Minh Nguyệt công chúa đi làm thần thổ địa một phương sao?” Bên cạnh, các tu sĩ lập tức bộc phát một trận cười to.
Diệp Minh Nguyệt cũng không nhịn được cười lên, khiến chúng nữ xung quanh ảm đạm vô quang.
...
“Tại hạ ngẫu nhiên đạt được một khúc Cửu Khúc Cầu Hoàng, chính là truyền thừa của một vị tinh thông âm luật thời kì Thượng Cổ lưu lại, âm luật của nó ưu mỹ, người nghe đều tán thưởng ca khúc này chỉ thượng thiên mới có, nhân gian có thể nghe được mấy lần...”
“Cửu Khúc Cầu Hoàng?”
Trên mặt Diệp Minh Nguyệt hiện ra nụ cười ngạc nhiên, nàng đã nghe nói đến ca khúc này, tưởng rằng đã thất truyền.
Nam tử vừa nói chuyện rất tuấn tú, một thân áo dài màu xanh, đến từ một phương đạo thống không tính nổi danh.
“Đúng vậy, chính là Cửu Khúc Cầu Hoàng.”
Lúc này nghe vậy, trên mặt lập tức hiển hiện vui mừng, bởi vì thấy Diệp Minh Nguyệt lộ ra hứng thú.
Tiếp theo, hắn ta từ tu di giới lấy ra một chiếc cổ cầm đẹp đẽ và hoa mỹ, ngồi xếp bằng trong hư không, thanh y như trúc, dáng vẻ khiến không ít nữ tử lộ ra dị sắc.
Vụt!
Nhưng khi ngón tay hắn ta rơi trên cổ cầm, lập tức ong một tiếng, có cỗ dị lực truyền đến, dây đàn lập tức tỏa ra quang huy.
Mơ hồ trông thấy từng đầu Thần Hoàng to bằng nắm đấm hiển hiện, giống như nhảy nhót trong ánh sáng.
Tất cả mọi người đều sắc mặt.
Cố Trường Sinh cũng bị hấp dẫn, trong ánh mắt mang theo hứng thú.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ yêu thích âm luật, xem ra hôm nay nam tử này rất hợp ý...” Ma nữ khẽ cười nói, vẻ mặt mang theo dị sắc.
Tên nam tử mặc thanh y này cũng là cao thủ danh cầm, xem ra trước đó cũng có chút nổi danh.
Nhưng ngay cả nàng cũng không phát hiện lúc này Diệp Minh Nguyệt có chút dị thường, còn đang nói cười với Cố Trường Sinh.
“Cửu Khúc Cầu Hoàng? Xem ra là có ý riêng.” Ánh mắt Cố Trường Sinh rơi trên người nam tử mặc thanh y kia, nghĩ đến lễ vật mình mang theo, lại lắc đầu.
“Xem ra đúng là Cửu Khúc Cầu Hoàng, nhưng gần đây ta nghe âm luật chán rồi...” âm luật dần dâng lên, có Thần Hoàng bay múa trong đó, quang vũ vẩy xuống, tràn ngập tiên ý.
Lúc này Diệp Minh Nguyệt lại nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt tự nhiên ngắt lời.
Một câu nghe chán rồi.
Lập tức khiến sắc mặt nam tử mặc thanh y cương cứng, thân ảnh khoanh chân ngồi trong hư không cũng trở nên cứng ngắc.
Vẻ mặt đám người biến đổi, ánh mắt nhìn về phía Diệp Minh Nguyệt tràn ngập quái dị.
Cái này chỉ sợ không phải nghe chán rồi, mà căn bản không muốn nghe.
“Cái này...” Nam tử mặc thanh y rất xấu hổ, trong lòng có chút khó xử, nhưng cũng đang đè nén.
Hắn ta không biết làm gì để che giấu tâm tình của bản thân, bàn tay đặt trên cổ cầm cũng không biết nên buông xuống thế nào.
Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra hôm nay tâm tình của Minh Nguyệt công chúa không tốt.
“Chẳng lẽ là do Thần Tử Cố gia?” Tất cả mọi người phát hiện không đúng, bắt đầu nhao nhao suy đoán.
Ánh mắt nhìn về phía Cố Trường Sinh.
Hoàn toàn chính xác.
Bây giờ Ma nữ và Cố Trường Sinh ngồi quá gần.
Thân là chủ nhân, Diệp Minh Nguyệt lại bị lạnh nhạt ở một bên.
Sau khi phản ứng lại, rất nhiều nam tử trẻ tuổi không khỏi oán giận, lại trêu đến giai nhân chán nản như vậy.
Nhưng nghĩ đến người kia là Cố Trường Sinh, bọn họ có chán nản ủ rũ, cũng không dám tranh luận.
“Xem ra trong lòng Minh Nguyệt tỷ tỷ cũng không bình tĩnh...” Ma nữ nói chuyện, cũng lặng yên xê dịch sang bên cạnh, trong lòng có chút mờ mịt.,
Diệp Minh Nguyệt là người cao ngạo bực nào, chỉ là ngày thường không biểu lộ ra mà thôi.
Cố Trường Sinh cũng sững sờ, cảm giác được cảm xúc của Diệp Minh Nguyệt không đúng.
Mặc dù vẫn luôn mỉm cười, nhưng trong nụ cười có chút miễn cưỡng.
Hắn suy nghĩ một chút, khẽ thở dài, từ xưa giai nhân khó dò, chính là như vậy.
Lúc này, Diệp Minh Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, ý cười chưa biến, khẽ nói, “Trường Sinh đạo huynh không có gì muốn nói sao?”
Cố Trường Sinh nhìn nàng, có chút im lặng, lễ vật chuẩn bị đã lâu, cũng bị hắn thu vào trong lòng bàn tay.
Diệp Minh Nguyệt rất thông minh, căn bản không gạt được nàng.
Lúc này nói như thế nào, đoán chừng đều vô dụng.
Hắn và ma nữ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hắn không thể bội tình bạc nghĩa.
Huống chi, đối với hắn mà nói, ma nữ là nữ nhân đầu tiên của hắn ở thế giới này
Diệp Minh Nguyệt và hắn đúng là thưởng thức lẫn nhau.
Thời điểm này.
Hắn có thể nói cái gì đây?
Kiếp trước hắn chán ghét nam tử cặn bã làm ra chuyện vứt bỏ như vậy.
Mặc dù Cố Trường Sinh đã nói muốn ôm tất cả giai nhân, nhưng cũng biết rõ chuyện này chỉ là nói đùa mà thôi.
Thân là thiên kiêu chi nữ của bất hủ tiên triều, biết bao kiêu ngạo.
Quan hệ giữa nàng và ma nữ lại vô cùng thân mật.
Nhưng tại sao việc này lại không nhượng bộ nửa phần?
Cố Trường Sinh cũng rất đau đầu.
“Công tử, ngài cần gì phải xoắn xuýt chứ... Minh Nguyệt công chúa muốn, chỉ là một câu trả lời chắc chắn của ngài mà thôi.” Liên Tinh nói khẽ, trên người Diệp Minh Nguyệt, nàng thấy được bóng dáng của mình, ngưỡng mộ công tử, nhưng lại không được công tử đáp lại, đôi khi nàng cũng sẽ ảm đạm không có tinh thần hồi lâu.
Cố Trường Sinh lắc đầu, đây không phải vấn đề khiến hắn xoắn xuýt.
Diệp Minh Nguyệt đang muốn hắn lựa chọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận