Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 737 - Bù đắp tiếc nuối, nghịch chuyển sông dài thời gian, thời đại Đạo Tông phồn thịnh nhất

Trong vạn năm tiếp theo, Cố Trường Sinh không làm chuyện gì khác, tự nhiên cũng không tu luyện, hắn làm bạn Liên Tinh đi khắp các góc Tiên Vực.
Hai người giống như một đôi thần tiên quyến lữ, núi sông bao la hùng vĩ, thiên địa tú mỹ đều để lại dấu chân của hai người.
Ở khắp nơi đều có sinh linh hoặc là tu sĩ phát hiện Thiên Đế từng để lại tung tích, rất nhiều người thờ phụng chỗ đó, để đời sau chiêm ngưỡng.
Trong năm Thiên Đế trị thế, ngày tháng năm thời hậu Tiên Cổ, Thiên Đế từng đến đây dạo chơi.
Liên Tinh rất thỏa mãn, rất vui vẻ, trên mặt luôn treo nụ cười.
Cố Trường Sinh bù đắp tiếc nuối của nàng, Liên Tinh chưa từng nghĩ sẽ có ngày như vậy, có thể cùng công tử để lại dấu vết khắp thiên hạ, đi trong phàm trần, ở lại bên bờ hồ, ở ẩn trong thôn núi, như một đôi phu thê già.
Mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn nghỉ ngơi, nam cày nữ dệt, an ninh bình hòa.
Sinh hoạt như vậy cũng bù đắp thiếu thốn trong lòng Cố Trường Sinh bao nhiêu năm qua, thật ra hắn cũng thích sinh hoạt giống như vậy, nhưng hắn hiểu rằng cuộc sống thế này sẽ không kéo dài bao lâu.
Năm tháng dài dòng, trong nháy mắt vạn năm đã qua.
"Công tử, ta hiểu nỗi lòng của công tử, mấy năm nay công tử luôn tìm cách bù đắp cho người bên cạnh mình, thật ra Liên Tinh đã sớm không có tiếc nuối, vạn năm qua mỗi ngày ta đều rất vui vẻ.”
“Tiếc nuối duy nhất là không thể sinh con cho công tử.” Liên Tinh cười, dựa vào ngực Cố Trường Sinh.
Đây là tiếc nuối duy nhất của Liên Tinh, không thể sinh con cái cho nam nhân mà mình yêu nhất.
Bởi vì huyết mạch của Cố Trường Sinh quá mạnh, đến cảnh giới của hắn muốn có được hậu đại thì cực kỳ khó khăn.
Vạn năm qua, bụng của nàng không có động tĩnh gì.
Cố Trường Sinh cười cười, yên lặng vuốt tóc Liên Tinh.
Sau đó Cố Trường Sinh mang theo Liên Tinh trở lại Tiên Đình, vạn năm qua hắn không có mặt ở Tiên Đình, nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt, một ý niệm liền có thể từ chư thiên vạn vực trở về.
Rất nhiều người còn đang bế quan, chỉ có số ít thuộc hạ xuất thế, ngẫu nhiên bình định náo động nhỏ bùng nổ từ các nơi.
Liên Tinh đi bế quan, lần này nàng muốn đánh sâu vào cảnh giới càng cao, vạn năm làm phu thê đã khiến nàng rất thỏa mãn, biết với cảnh giới của Cố Trường Sinh, nếu nàng không cố gắng khổ tu thì không biết ngày nào đó hắn bế quan tỉnh lại, nàng đã thành đống xương trắng, nắm đất vàng trong sông dài năm tháng.
Trong vạn cổ, tuy Cố Trường Sinh không tu luyện nhưng tu vi cùng đạo hạnh vẫn tăng tiến, Tiên Đình có khắp chư thiên vạn vực, nguyện lực Thiên Đế càng là vang vọng bát hoang.
Các nơi đều có cung khuyết của Tiên Đình, bên trong dựng tượng thần của Thiên Đế, nguyện lực dày đặc, dâng trào mãnh liệt, đây là lực lượng kinh người.
Hiện giờ Cố Trường Sinh dù cho không lộ mặt, chỉ cần có cảm ứng là đủ sức làm đảo điên Càn Khôn, có thể trong phút chốc sát phạt các nơi.
Chỉ dựa vào nguyện lực đã đủ, có thể ở các nơi ngưng tụ thành hình người, hiển hóa thế gian.
Con đường Chuẩn Tiên Đế khó đi, cần năm tháng dài dòng thôi diễn, lần mò, tuy Cố Trường Sinh đã sớm mường tượng được con đường này nhưng hắn không đi nhanh hơn bao nhiêu.
Chẳng qua hắn bước vững vàng hơn người khác, càng sẽ không lạc đường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vạn năm chỉ trong cái búng tay.
Cố Trường Sinh ngồi xếp bằng trong Tiên Đình, cả người càng mông lung, ánh sáng Chuẩn Tiên Đế vô thượng chói lòa, Hỗn Độn Khí rũ xuống, chư thiên vạn vực vang vọng âm thanh lễ bái, âm thanh tế tự, âm thanh thế giới hùng hồn.
Hắn vẫn luôn không có bế quan, đang đợi một vài người tỉnh lại.
Diệp Minh Nguyệt, Giang Sơ Nguyệt, phụ mẫu...
Cố Trường Sinh còn có việc chưa làm, hắn không làm nhiều điều cho người bên cạnh mình, đạo lữ một đời, bên nhau một đời.
Chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó bù đắp tiếc nuối ngày xưa.
“Trên con đường này, chúng ta tu hành chung quy là giành giật vượt qua, không cố gắng thì khi tỉnh lại bên cạnh không còn ai, hoặc là chính mình cũng mất.” Diệp Minh Nguyệt tỉnh lại, trong mắt phù văn rực rỡ, tu vi có điều đột phá.
Nhưng nàng vẫn tiếc nuối.
Mặc kệ chính mình cố gắng đuổi theo cỡ nào cũng không thấy bóng dáng của Cố Trường Sinh.
Diệp Minh Nguyệt không giống như Liên Tinh hướng tới bình yên, nàng là loại người thích mạo hiểm, thẳng thắn gan dạ, có khát vọng của bản thân, muốn đột phá cảnh giới càng cao, theo đuổi lực lượng càng mạnh.
“Ta dạy nàng tu hành.” Cố Trường Sinh mỉm cười, tự mình chỉ đạo nàng nên đi như thế nào, giảng giải đạo pháp và tu luyện cho nàng. Hai người đi các nơi trên thế gian, chẳng qua không phải du sơn ngoạn thủy, mà là mang nàng lĩnh ngộ chân lý tu hành trong thiên địa.
Diệp Minh Nguyệt rất thông tuệ, hiểu rất nhiều, tuy thời gian gấp gáp nhưng Cố Trường Sinh rút ra vạn năm chỉ đạo cho nàng, điều này khiến nàng rất cảm động, cảnh giới tu vi tăng tiến vùn vụt.
Nói thẳng ra là đưa mắt nhìn chư thiên vạn vực hiện nay, trừ Tiên Đế thật sự ra, không tìm được đối thủ của Cố Trường Sinh.
Dù là tồn tại cùng cấp bậc như nhóm Minh Đế thì Cố Trường Sinh hiện giờ cũng có thể nhẹ nhàng một chưởng trấn áp.
Cố Trường Sinh đã đi quá xa trên con đường Chuẩn Tiên Đế.
Ngay cả Chuẩn Tiên Đế cũng sẽ nghiêm túc nghe Cố Trường Sinh chỉ dẫn.
Thời gian trôi nhanh, Diệp Minh Nguyệt lại đi bế quan, người bên cạnh hoặc bế quan hoặc xuất quan, thay đổi rất nhiều.
Cố Trường Sinh dần bù đắp đầy đủ cho người xung quanh mà mình cảm thấy nợ họ.
Mãi đến một ngày nọ, hắn động ý niệm, rời đi Tiên Vực, phá vỡ chư thiên vạn vực, đi tới nơi đạo pháp hỗn loạn, nơi này âm dương không phân, Hỗn Độn bất diệt, trong trạng thái đần độn hư vô.
Rõ ràng, nơi này cũng là một chỗ đại tan biến đã bị trước vạn cổ tẩy rửa, tất cả đều tan biến, trở thành nơi tuyệt đối không tồn tại.
“Thời đại trước vạn cổ Đạo Tông phồn thịnh nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận