Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 247: Hỗn Độn Chân Hỏa Thần Dị, Có Thể Thôi Diễn Đệ Nhất Pháp, Đường Ở Phía Trước

Tạm thời không thể tu luyện Cán Huyền Kinh được, cần dùng sinh mệnh pháp tắc để thôi động tu luyện.
Cố Trường Sinh tạm thời đặt nó xuống.
Nhưng trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác, nếu bản thân tu luyện trong thế giới của mình, không biết có khả năng không.
Dù sao ở trong thế giới của hắn, hắn tương đương với nhân vật sáng tạo rồi.
Còn có rất nhiều thứ, chính là Chân Long sừng và tàn hồn của Viêm Tôn.
Nói thật, đối với tàn hồn của Viêm Tôn, Cố Trường Sinh còn có chút đau đầu.
Bởi vì hắn chưa nghĩ ra sẽ xử lý tàn hồn của Viêm Tôn thế nào.
Một lão gia gia có thể chỉ đường cho một tên phế vật thành khí vận chi tử, có thể nói sẽ liên quan đến sự trưởng thành nghịch thiên.
Nhưng hắn phát hiện mình căn bản không dùng đến.
Cách nhìn và tâm đắc tu luyện của Viêm Tôn?
Bên trong Trường Sinh Cố gia còn có rất nhiều tồn tại sống lâu hơn ông ta, đứng trong lăng mộ Cố gia, tùy tiện cuốc một cuốc xuống dưới, đoán chừng đều có thể đào ra một lão gia hỏa không biết đã sống từ bao nhiêu kỷ nguyên trước.
Đương nhiên..... Đây chỉ là lời nói đùa thôi.
Nhưng có thể sự thật chính là như thế.
Các bản lĩnh khác của Viêm Tôn, ngoại trừ một thân luyện khí luyện đan chi đạo ra, giống như cũng không có ích lợi gì.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng không thiếu truyền thừa phương diện luyện đan luyện khí, huống chi hắn muốn đan dược pháp khí gì, trong tộc sẽ có biện pháp lấy cho hắn.
Cho nên bây giờ hắn đã đặt Viêm Tôn vào một tình trạng rất lúng túng.
Giết, luôn cảm thấy lãng phí.
Giữ lại, lại cảm thấy không có tác dụng gì.
Viêm Tôn đã được Cố Trường Sinh phóng từ trong thiên thư ra ra, vẻ mặt trên khuôn mặt già rất cung kính, nhưng cũng có ẩn giấu một tia sợ hãi và run rẩy.
Tại nơi ở của Cố gia, cho dù ông ta đã từng là tồn tại vô thượng, lúc này cũng chỉ như một ngọn lửa nhỏ, căn bản không dám bộc lộ một tia khí tức Chí Tôn của mình.
Sợ trêu chọc nhân vật nào đó của Cố gia không vui, một bàn tay chụp diệt ông ta.
Về phần báo thù cho Diệp Hạo, ông ta căn bản không dám suy nghĩ, bây giờ còn phải xem ông ta có thể sống sót không nữa.
“Công tử có gì yêu cầu, phàm là lão phu biết, nhất định nói chi tiết, không dám giấu diếm.” Viêm Tôn mở miệng nói, cũng biết đối với Cố Trường Sinh mà nó, tác dụng của mình thuộc dạng có cũng được mà không có cũng không sao.
Cho nên ông ta càng muốn hiện ra giá trị của mình.
Ông ta không muốn chết, nếu không cũng không có khả năng một luồng tàn hồn kéo dài đến nay.
“Bây giờ ta đang cân nhắc phải làm sao đây, dù sao Viêm Tôn tiền bối cũng là Thiên Hỏa cực kì cổ lão của thiên địa biến thành, nếu tuỳ tiện giết ngươi, ít nhiều có chút lãng phí.”
Cố Trường Sinh cười khẽ, nhìn lão giả trước mặt đã không còn Chí Tôn chi uy lúc trước, ngược lại lộ ra mấy phần sợ hãi, vẻ mặt cũng không thèm để ý.
Bởi vì tại Tiên Vực, không có bất kì tồn tại nào dám làm càn ở Cố gia.
Đây là đạo lí từ thời tuyên cổ đã được lưu truyền xuống!
Đến bây giờ, đã trở thành một sự thật mà tất cả mọi người ở Tiên Vực đều biết.
Lúc này.
Bả vai hắn bỗng nhiên nhúc nhích.
Một đạo hỏa diễm được vô tận phù văn thần bí bao vây xuất hiện, từng tia từng sợi hỗn độn khí chìm nổi xung quanh nó, nhìn vô cùng huyền diệu, hỏa quang chiếu rọi chư thiên.
Trên người nó có khí tức đồng nguyên với Cố Trường Sinh.
Chính là Hỗn Độn Chân Hỏa.
Cố Trường Sinh cảm giác nó có chút khao khát Viêm Tôn, liền để nó ra.
Nếu Viêm Tôn hữu dụng với nó, vậy thì giao Viêm Tôn cho nó, cũng giảm bớt phiền phức của mình, dù sao Hỗn Độn Chân Hỏa và Viêm Tôn đều là vật đồng nguyên, chính là hỏa chủng thiên sinh địa dưỡng.
Lần đầu tiên Viêm Tôn nhìn thấy Hỗn Độn Chân Hỏa, sắc mặt liền đại biến, tràn ngập hãi nhiên và hoảng sợ, giọng nói cũng đang phát run, “Quả nhiên là đạo hỏa diễm trong truyền thuyết kia... Thứ này không nên tồn tại trên thế giới!”
Trước đó ông ta đã từng cảm nhận được loại khí tức này trên người Cố Trường Sinh, rất thần bí, nhưng lại khiến tâm thần ông ta bị áp chế, có chút sợ hãi.
Bởi vì cùng huyết mạch, là trời sinh, không liên quan đến thực lực.
Bây giờ nhìn thấy Hỗn Độn Chân Hỏa, ông ta chỉ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, toàn thân phát lạnh.
“Trách không được...” Viêm Tôn ngu ngơ lẩm bẩm, nghĩ đến một bí văn cổ lão.
“Xem ra tiền bối biết rất nhiều thứ.” Cố Trường Sinh vẫn cười khẽ, không suy nghĩ với phản ứng của Viêm Tôn nữa.
Đúng là Hỗn Độn Chân Hỏa sinh ra có thể nói là ngoài ý muốn, đoán chừng đến Thiên Xà Tộc chi chủ vô cùng thần bí kia cũng không nghĩ tới, khiến toàn bộ tộc quần gặp kiếp nạn.
Nhưng sau khi Hỗn Độn Chân Hỏa ra ngoài, cũng không có hành động thôn phệ Viêm Tôn.
Từng sợi phù văn thần bí diễn biến trên người nó, giống như từng tấm gương, có thể chiếu rọi chư thiên vạn giới.
Toàn thân Viêm Tôn lập tức sáng lên, bản thân ông ta do hỏa diễm biến thành, lúc này cũng bắt đầu cháy rừng rực.
Đạo của ông ta, quy tắc của ông ta, thần thông của ông ta, giờ này khắc này đều bị Hỗn Độn Chân Hỏa chiếu rọi ra.
Sau đó hóa thành phù văn thần bí và đường cong, lạc ấn trên người nó, hóa thành từng cái phù văn thần bí biến mất không thấy gì nữa.
Trong quá trình này, mặc dù Viêm Tôn cảm thấy quỷ dị.
Nhưng lại không dám động đậy, mặc cho Hỗn Độn Chân Hỏa hành động, để nó huênh hoang.
Thỉnh thoảng, ông ta cảm nhận được bản thân có cái gì đó bị học đi, trong đầu bắt đầu trống rỗng một thời gian.
Cả người giống như choáng váng.
Mà lúc này!
Hỗn Độn Chân Hỏa đột nhiên sáng lên, trở nên càng sáng chói, từng sợi hỗn độn khí rơi vào bên người Cố Trường Sinh, bao vây hắn.
Đồng thời những cái gương nhỏ thần bí lạc ấn sở học của Viêm Tôn cũng bay vào thức hải và nhục thân của hắn, trong lúc mơ hồ có đạo âm cổ lão xuất hiện, đang thiền tụng tất cả!
Rất nhanh!
Từng sợi khí tức chân hỏa xuất hiện bên cạnh Cố Trường Sinh, hắn giống như một vị Thần Linh đạo hỏa, trong đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện biển lửa, một luồng hỏa quang, giống như thiêu đốt cửu thiên, đốt hết vạn cổ bát hoang!
“Đây là hỏa đạo quy tắc chi lực...”
“Cái này đã bao hàm tất cả cảm ngộ của Viêm Tôn, đồng thời cũng là đạo lộ của ông ta...”
Lúc này trong lòng Cố Trường Sinh đột nhiên có cảm ngộ, Hỗn Độn Chân Hỏa lạc ấn đạo của người khác để cho hắn quan sát.
Trong mắt hắn, xuất hiện cảnh tượng.
Trong đại mạc mênh mông bát ngát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận