Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 302: Trở Về Gia Tộc, Nhan Minh Tiên Vương Chuyển Thế, Lão Tổ Vũ Hóa Tiên Triều Kinh Hãi

Một thanh niên lộ ra ánh mắt phức tạp, chắp hai tay sau lưng, một vị lão tổ của Vũ Hóa tiên triều xuất thế dẫn đạo, đưa vào trong đó.
“Ba vạn kỷ nguyên trước, tổ tiên đã xuất thế, một kiếm táng diệt một đầu Thánh Linh hắc huyết thức tỉnh ở khu vực không người tại Dị Vực, sau đó liền rơi vào trạng thái ngủ say, không có động tĩnh.”
Ánh mắt của lão tổ Vũ Hóa tiên triều cực kì cung kính, lộ ra phức tạp.
Nhìn một màn này, trong mắt nam tử trẻ tuổi lộ ra tang thương.
Khí tức không phải độ tuổi này hắn ta nên có, khí thế đáng sợ ở nơi này không hề ảnh hưởng đến hắn ta.
“Khí tức của Vũ Hóa đạo huynh biến mất...”
Hắn ta nhẹ giọng nói, nhất thời có chút ngạc nhiên, dường như thương cảm.
Thân thể lão tổ Vũ Hóa tiên triều bên cạnh run lên, không dám tin.
Nhưng nghĩ tới thân phận của người trẻ tuổi, trên mặt lại đầy bi thương và đau buồn.
“Làm sao lại như vậy, nhân vật như tổ tiên, cũng sẽ...”
Ông ta đang run rẩy, trên mặt có nước mắt chảy xuống.
Sau lưng người trẻ tuổi có một vòng trăng sáng xuất hiện, quang mang quá thịnh, khiến người ta không mở mắt ra được.
Trong đó có vô thượng vĩ lực chảy xuôi, trong nháy mắt, hư không liền nổ tung, vô số lực lượng pháp tắc sôi trào.
Mảnh thiên địa này, giống như được diễn hóa một lần nữa.
Từng cảnh tượng đang hiển hiện, có tiếng kêu giết tận trời, có cẩm tú sơn hà bị đánh phá, có Tiên Vương gầm thét, máu nhỏ diệt vạn vạn giới, có kiếm quang phá vỡ cửu trọng thiên...
Đó là khí tức thời kì Thái Cổ, vô cùng hoang vu và lâu đời.
Phốc!
Người trẻ tuổi phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, dựa vào pháp lực hiện nay của hắn ta, trong nháy mắt bị rút khô, bởi vì hắn ta đã dùng binh khí ngược dòng tìm hiểu cảnh tượng trước đó.
“Quả thật không thấy Vũ Hóa đạo huynh, trong đó chỉ có một bộ xác khô, không biết Nguyên Thần đã đi đâu rồi.”
“Khu không người ở Dị Vực náo động, vốn là nhân quả của Vũ Hóa đạo huynh, ông ta không giải quyết được phần nhân quả này, đương nhiên khó bước thêm một bước.”
“Nhưng trên thế gian, Tiên Vương vốn khó táng, ngoại trừ bộ tộc kia từng giết qua Tiên Vương, thì căn bản chưa từng nghe thấy tin tức Tiên Vương vẫn lạc... Nói không chừng Vũ Hóa đạo huynh cũng như ta, đã bước chân vào luân hồi.”
Người trẻ tuổi khẽ nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Thường thấy vô số sơn hà, cũng khó có thể khiến tâm cảnh hắn ta dâng lên một tia ba động.
“Đại nhân nói đến bộ tộc kia, đó là bộ tộc nào?”
Lão tổ của Vũ Hóa tiên triều nghe thấy lời này, cảm thấy có lẽ tiên tổ của mình đã đi vào luân hồi, lập tức thở phào một hơi.
Vũ Hóa Tiên Vương.
Đó chính là tồn tại vô địch uy chấn Tiên Vực, một đạo kiếm quang giết tới cửu thiên sợ hãi!
Người như vậy sao có thể vẫn lạc được?
Nhưng vị đại nhân trước mắt lại nói, có một tộc đã từng đánh chết Tiên Vương, không khỏi hiếu kì hỏi.
Bởi vì người trước mắt này chính là tồn tại có ấn kí rõ ràng của Tiên Vương điện.
Nhan Minh Tiên Vương chuyển thế.
Bỗng nhiên người trẻ tuổi cười, vẻ mặt cũng lộ ra cảm khái, nói, “Đó là một vị bất hủ cảnh ở khu không người Dị Vực, lúc muốn xông ra thành Sơn Hải, lại bị một cây trường thương xuyên thủng mà chết. Năm đó ta chưa chứng nhận Tiên Vương, nhưng may mắn được tận mắt nhìn thấy.”
“Việc này quá xa xưa, đoán chừng bây giờ không có ai biết được.”
“Tê! Một cây trường thương xuyên thủng Tiên Vương!”
Lão tổ của Vũ Hóa tiên triều nghe vậy, không khỏi run sợ, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Toàn thân đều run rẩy!
Nguyên Thần cũng phát run.
Thành Sơn Hải!
Đó là một thành trì không thể phá vỡ ở Tiên Vực, đồng thời cũng là thành thủ hộ Tiên Vực!
Ở biên giới với khu không người Dị Vực!
Chỉ có kẻ thành đạo mới có tư cách bước vào thành, chống đỡ bình an cho Tiên Vực vô số năm.
Nói đến thành Sơn Hải, chỉ cần là tu sĩ có hiểu biết trong Tiên Vực, trên mặt sẽ hiện lên vẻ tôn kính, sùng bái, không có cảm xúc khác!
Bọn họ có thể bình an tu luyện trong Tiên Vực.
Không thể bỏ qua công lão của thành Sơn Hải được!
Theo truyền thuyết, thành trì đó vắt ngang ở chân trời, vô biên vô hạn, không biết dài bao nhiêu!
Cho dù cửu thiên ngân hà rơi xuống, thành trì này cũng có thể ngăn trở!
Khu không người Dị Vực, Cửu U táng thổ, khu không thể nói ở ngoại vực.
Bất kì cấm khu sinh mệnh nào bộc phát, cũng chính là tai nạn kinh khủng không thể tin được đối với Tiên Vực.
Phải biết, Chân Tiên nhiễm phải một tia vật chất bất tử cũng có nguy hiểm.
Chính là thứ từ khu không người của Dị Vực rơi xuống!
“Đúng vậy, đó chính là Cố gia đã tồn tại lâu đời cổ lão.” Nhan Minh Tiên Vương chuyển thế cảm thán nói.
“Quả nhiên!”
Nghe đến đó, giọng nói của Vũ Hóa tiên triều phát run, thân thể run rẩy, vô cùng may mắn vì quyết định lúc trước của mình.
Tại Tiên Vực, ông ta cũng không nghĩ ra có bộ tộc nào khác ngoài Cố gia có thực lực như thế.
Ông ta nghĩ đến thời gian trước tận mắt nhìn thấy Vạn Hoàng Sào phong sơn.
Xem như từ đó nhìn trộm được một tian nội tình của Cố gia.
Cho nên mới có suy đoán này.
“Ta vốn cho rằng truyền nhân thế hệ này của bọn họ là vị đạo hữu kia chuyển thế, nhưng âm thầm nhìn hắn mấy lần, đã bị người hộ đạo của hắn cảnh cáo.”
Nhan Minh Tiên Vương chuyển thế cười khổ nói.
Thậm chí hắn ta cảm giác, người hộ đạo của Thần Tử Cố gia rất có thể là người đã từng một thương xuyên thủng tồn tại bất hủ cảnh ở khu không người Dị Vực kia.
Nghe vậy, thân thể lão tổ của Vũ Hóa tiên triều lại run rẩy, kinh hãi đến khó mà yên được.
Sau khi phản ứng lại, từng đạo thần niệm nhanh chóng truyền ra ngoài, lập tức đề cao tài nguyên tu luyện và đãi ngộ cho Diệp Minh Nguyệt tương đồng với Hoàng Chủ, thậm chí còn cao hơn!
Diệp Minh Nguyệt là người thông minh cỡ nào, rất nhanh đã phản ứng được.
Trên mặt lộ ra ý cười, lẩm bẩm nói, “Trường Sinh đạo huynh, rốt cuộc ngươi có lai lịch thế nào vậy?”
Mấy đêm khuya Cố Trường Sinh lưu lại Vũ Hóa tiên triều kia, mỗi lần qua đi, nàng đều cảm thấy bản nguyên Trọng Đồng của mình đang xảy ra biến hóa.
Chỉ có thể nói, thiên phú huyết mạch của Cố Trường Sinh siêu việt nàng rất nhiều, đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng được. _
Bạn cần đăng nhập để bình luận