Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 547 - Tên một người, không ai dám động, hư ảnh Kỳ Lân hiện

Trước đến giờ không có một lần nào giống như hôm nay, một người mà khiến tất cả người bên Dị Vực không dám nhúc nhích.
Tên một người, khiến tất cả không dám động!
Vừa rồi có bao nhiêu sinh linh Dị Vực chết trong tay Cố Trường Sinh?
Đã chết nhiều sinh linh Vương Tộc Dị Vực, Đế Khí bí bảo bị đánh nát vụn.
Trong con ngươi màu xanh của Cửu Đầu Vương tràn ngập rung động, ồm ồm nói:
“Chênh lệch giữa chúng ta và hắn đã lớn đến như vậy sao?”
Lúc ở Chung Cực Chi thành, Cố Trường Sinh còn là kẻ đến sau.
Nhưng chớp mắt hắn đã đuổi theo kịp bọn họ.
Vừa rồi Cửu Đầu Vương cũng đẫm máu giết địch, nhưng so với Cố Trường Sinh thì cực kỳ mờ nhạt, bị một mình Cố Trường Sinh che mờ ánh sáng.
"Chỉ cần ngươi không tổn thương tính mệnh của tiểu chủ thì việc hôm nay còn có đường cứu vạn, nếu không thì không ai trong các ngươi có thể sống rời khỏi nơi này."
"Phải biết rằng chúng ta chỉ là một nhóm nhỏ, còn có những người khác đang từ khu vực khác đến.”
Sinh linh màu đen nhìn Cố Trường Sinh chằm chằm, nói, tuy rằng đối phương chỉ là một tên tiểu bối, lại khiến hắn tim đập nhanh muốn rớt khỏi lồng ngực.
Biểu cảm bình tĩnh ung dung như thể trời sập cũng không thay đổi, khiến sinh linh màu đen không thể nhìn thấu.
Oong!
Hư không thoáng chốc mơ hồ.
Mấy vị Chân Tiên Dị Vực khác bị vô tận ánh sáng Tiên Đạo bao phủ, vượt qua không gian đáp xuống đây, hơi thở khủng bố đè xuống, nhìn Cố Trường Sinh chằm chằm, để phòng hắn ra tay.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh lạnh lùng hỏi:
“Làm sao ngừng lại tế đàn này?
Trong cũi thanh đồng, hơi thở trên người Tiểu Kỳ Lân trắng tinh vẫn đang yếu dần.
Tế đài ngũ sắc vận chuyển rút đi hơi thở của nó.
Roẹt!
Sinh linh màu đen cắn răng, búng ngón tay, từng phù văn rực rỡ rơi xuống khiến tế đài ngũ sắc ngừng vận chuyển.
Trong cũi, Tiểu Kỳ Lân trắng tinh rùng mình, sau đó mở mắt ra, đôi mắt đẹp như lưu ly màu máu nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh.
Nó dường như biết là Cố Trường Sinh cứu nó, cảm giác được hơi thở thuộc về Tiên Vực quen thuộc.
Sau đó Tiểu Kỳ Lân trắng tinh nhìn về phía chân cụt trong sông thời gian, khẽ kêu.
Đó là ngôn ngữ cổ xưa, không ai nghe rõ hoặc hiểu được.
Nhưng người bên Tiên Vực cảm thụ được nỗi đau dày đặc.
Tiểu Kỳ Lân trắng tinh đang khóc trong vô thanh.
Giây phút này.
Sông thời gian cuồn cuộn như đang chấn động, bọt sóng chực chờ ập đến, Kỳ Lân Chân màu vàng ở trong sông thả ra khí cơ Bất Hủ, có thể khiến khung trời tan vỡ, vũ trụ hủy diệt.
Những hài cốt, cánh chim, sừng gãy trong sông tiếp tục vỡ vụn thành phấn.
Tất cả sinh linh của Dị Vực kinh hoàng, không dám tin tưởng, không kiềm được muốn quỳ xuống đất, thần hồn như sắp bị xé rách.
Chỗ hư không chiếu cảnh tượng khủng bố, một thân hình thần vũ khí thế có thể nuốt trời xuất hiện.
Đây là một vóc dáng trung niên, cao lớn thần võ, sợi tóc hoàng kim xõa ra, ánh mắt tựa như thần điện.
Hắn giống như cửu thiên bát hoang duy ngã độc tôn, giao chiến với rất nhiều kẻ địch lớn trong sông thời gian.
Bóng dáng người trung niên đứng chính giữa vũ trụ, sông thời gian chìm nổi, cuốn sạch chư thiên, nâng tay khiến từng dải ngân hà và Tinh Vực biến mất.
Sợi tóc bay có thể vỡ toang vũ trụ, hủy diệt chúng sinh, khủng bố đến vô biên.
Nhưng mà, hắn lại ho ra máu, trong sóng triều hắc ám chém giết với Tiên Vương Dị Vực, toàn thân đẫm máu.
Kế tiếp là thân hình được Hỗn Độn Khí quấn quanh bị tách lìa rơi xuống vị trí khác nhau, giống như chia năm xẻ bảy.
Tiểu Kỳ Lân trắng tinh run nhẹ, trong con mắt lưu ly màu đỏ máu chảy giọt lệ, khiến người đau lòng.
Cố Trường Sinh khẽ thở dài, trong tay Hỗn Độn Khí sôi trào, dốc hết sức bùng nổ, phù văn lấp lánh, một hơi xé rách cũi thanh đồng, nhẹ nhàng vuốt ve nó thay cho an ủi.
Bọt sóng cuồn cuộn có thể nhấn chìm thiên địa!
Mỗi một đóa bọt sóng đều là một phương thời không, hiện giờ hiển hóa cảnh tượng in dấu trong đó.
Trong sông thời gian có hơi thở khủng bố dâng lên, thân hình huy hoàng rực rỡ như mặt trời ban trưa, vô cùng thần võ, hùng vĩ khiếp người.
Khung trời vạn cổ chấn động vì hắn, từng dải ngân hà chìm nổi, sụp đổ, ánh mắt như có thể xuyên qua xưa và nay, hiểu rõ tương lai.
Đạo tắc pháp thân của Kỳ Lân xuất hiện.
Đầu có thể đụng cửu thiên, chân có thể đạp u minh.
Tinh Vực trở nên nhỏ bé.
Đây là cảnh tượng khủng bố rung động, khiến người không kiềm được muốn quỳ xuống đất lạy.
Trong Vạn Tiên Sâm Lâm, tất cả sinh linh Dị Vực run rẩy, thần hồn phát run, căn bản không chịu nổi loại hơi thở này.
Bọn họ kinh khủng mà lại hoảng sợ.
Đây hoàn toàn là đâm vào tổ ong vò vẽ, gây họa lớn.
Ai mà ngờ Kỳ Lân năm xưa còn giữ lại khí cơ.
Để rồi thức tỉnh vào lúc này.
Ai có thể ngăn cản?
Dù là Chân Tiên đứng sừng sững đỉnh cao Nhân Đạo cũng phải giải thể, trở thành bột mịn dưới loại khí cơ này.
Thân là nhân vật vô thượng Tiên Vương đỉnh cao, dù chết đi vô số kỷ nguyên thì huyết mạch, xác chết, chi gãy phát ra hơi thở Bất Hủ vẫn có thể trấn áp chư thiên, dưới vòm trời đều run rẩy!
“Giống như Côn Bằng lúc trước sao? Cảm ứng được hơi thở của hậu đại nên mới hiển hóa đạo tắc pháp thân?"
Tận mắt nhìn thấy tất cả điều này, Tiểu Kỳ Lân trắng tinh được Cố Trường Sinh ôm trong ngực xoe tròn mắt.
Phải công nhận, pháp tắc đạo thân của Kỳ Lân có khí phách khí nuốt vạn cổ, về sau độc tôn.
Mặc kệ là ai cũng phải sợ sệt run rẩy.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Việc này không liên quan đến tâm cảnh.
Ngày xưa trong di tích Tiên Cổ, Côn Bằng hiển hóa đạo tắc pháp thân, hủy diệt cánh cửa màu đen thì khủng bố hơn xa lúc này.
Trong sông thời gian, đạo tắc pháp thân của Kỳ Lân tư thái oai hùng đứng thẳng tắp, màu vàng rực rỡ, vô số tiên phù màu vàng lấp lánh, ánh chiếu khung trời, ngạo thị xưa và nay vô tận.
Nhưng hiện giờ, ánh mắt của hắn dần trở nên hiền hòa rơi xuống người Cố Trường Sinh.
Hoặc chính xác hơn là trên người Tiểu Kỳ Lân trắng tinh trong ngực của Cố Trường Sinh.
Đó là tình thân, là tình thương của phụ thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận