Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 527 - Đại La Hằng Nhất chi cảnh, chia đội, tuần tra doanh

Đây là một đám kỵ sĩ dám vào sâu trong chiến trường Dị Vực săn giết kẻ địch, mỗi một người đều trải qua trăm trận mà không chết, cường đại vô biên, tắm máu kẻ địch Dị Vực.
Mỗi tiểu đội săn bắn đều do mười người tổ thành, đội trưởng tiểu đội là tu vi Chân Tiên cảnh, những người khác đều là Đại Đế cảnh.
“Tôn Lão đã nói là muốn chúng ta chia phân đội, có khi nào là vào tiểu đội săn bắn không? Trông khá lợi hại.” Sở Đế không kiềm được nói, hơi hưng phấn.
"Giết đám chó con Dị Vực là bổn vương sẽ có đại hung bảo thuật."Cửu Đầu Vương cũng hưng phấn lên, con mắt màu xanh tựa như đèn thần, sáng dọa người, giống sinh linh Dị Vực còn hơn hàng thật.
Cố Trường Sinh lắc đầu, nói:
"Thật ra cũng đã chết nhiều người."
Hắn cũng chú ý tới phía sau tiểu đội này có rất nhiều xác chết bị mang theo trở về, số lượng rất nhiều, một ít là thành viên của tiểu đội, một số là binh sĩ chiến trường.
Nhiều người đều trầm mặc.
Mỗi một lần chinh chiến đều có nghĩa là chết mười mươi, nhưng vẫn có đám người giống như vậy không chút sợ hãi, dũng cảm đi ngược lên.
“Bổn cung rất nhanh sẽ giống như bọn họ, đi chiến trường giết địch." Giọng Tô Nghê Thường dứt khoát nói, đầu chân mày tinh xảo không tỳ vết lộ vẻ hiên ngang, không chút nào sợ sinh tử.
Một lão nhân ở bên cạnh nghe vậy có chút vui mừng, hơi kinh ngạc nói:
“Mỗi người mới đến Sơn Hải thành thật ra đều có người bị dọa sợ, rất ít ai giống như các ngươi...”
“Bổn cung khác với kẻ khác.” Tô Nghê Thường liếc lão nhân kia, nói, nàng cảm giác bị lão xem thường.
Tiểu đội săn bắn đi xa, đi phương hướng Chiến Công Điện, hiển nhiên muốn đổi chiến công.
“Tiểu đội săn bắn trở về, chút nữa mang các ngươi đi làm quen rồi mới chia đội.” Lão nhân áo trắng lúc trước mang theo đám người Cố Trường Sinh tới đây, cũng là Tôn Lão, bỗng nhiên cười tủm tỉm xuất hiện.
Đám người đã hơi quen với việc Tôn Lão xuất quỷ nhập thần, không quá để bụng.
Ngược lại Xích Vương không kiềm được hỏi thăm:
“Chia đội là chia như thế nào? Chia tùy cơ hay sao?”
Tôn Lão cười tủm tỉm nói:
"Tự nhiên không phải tùy cơ, vì an toàn của các ngươi, sẽ chia vào năm tiểu đội, hai người dễ chăm sóc cho nhau.”
"Yên tâm đi, sẽ không chia hai kẻ gai mắt nhau vào chung đội.” Tôn Lão liếc qua Cố Trường Sinh, Vẫn Tiên Ma, Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, ám chỉ nói.
Vẫn Tiên Ma hừ lạnh một tiếng.
Cố Trường Sinh cười cười:
"Ta ngược lại hy vọng được chia chung đội với họ.”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà tất cả mọi người đều cảm thụ được sát ý rõ rệt.
Sở Đế và Thái Hư Hoàng nhìn nhau một cái, cười gượng.
Cố Trường Sinh tỏ rõ không chết không ngừng với Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, Vẫn Tiên Ma.
Hắn thậm chí có ân oán với Chiếu Vô Thượng, Cửu Đầu Vương.
Dù sao trên Nguyên Thủy Chi Lộ bị ám sát nhiều lần, thù hận này không dễ xóa bỏ.
"Tuy rằng lão phu muốn khuyên các ngươi lấy đại cục làm trọng, nhưng mà phỏng chừng các ngươi sẽ không nghe. Đối với Tiên Vực thì các ngươi đều là hạt giống quý giá nhất, mất một hạt đều là tổn thất lớn." Tôn Lão lắc đầu nói.
Cố Trường Sinh cười nói:
“Tiền bối dạy đúng, nhưng có Cố mỗ ở, sự sống chết của họ không quan trọng.”
Lời này thốt ra, mọi người đều con ngươi co rút.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân và Vẫn Tiên Ma cảm thụ được lạnh lẽo khủng bố.
Vẫn Tiên Ma nổi khùng lên:
“Ngươi láo quá nhỉ!”
"Ha ha." Cố Trường Sinh cười bâng quơ, nơi đáy mắt hờ hững.
Tôn Lão cười gượng.
Sau đó, lão mang theo mọi người đi tới khu vực tiểu đội săn bắn lúc bình thường tu luyện và ở lại, dọc đường đi đã chia đội cho mười người.
Chiếu Vô Thượng, Cửu Đầu Vương một đội.
Sở Đế, Thái Hư Hoàng một đội.
Vẫn Tiên Ma, Thái Thượng Tiểu Đạo Quân, Xích Vương, Cố Ngân Hà, Tô Nghê Thường, Cố Trường Sinh chung một đội.
“Các ngươi thấy sao?” Tôn Lão cười tủm tỉm hỏi.
Sở Đế, Thái Hư Hoàng đồng thanh kêu lên:
"Không có vấn đề."
Cố Trường Sinh hơi cau mày, lắc đầu, nhưng không nói gì thêm.
Chú ý nét mặt của hắn, Tô Nghê Thường cau mũi quỳnh, nói:
"Như thế nào? Ngươi ghét bỏ bổn cung chung đội với ngươi? Sợ bổn cung liên lụy ngươi?"
Cố Trường Sinh tùy ý nói:
“Gần như vậy.”
“Ngươi... !”
Tô Nghê Thường dựng đứng chân mày liễu, lần đầu tiên nàng bị người ghét bỏ, trước đến giờ đều là nàng ghét bỏ người khác.
"Ngươi cho rằng bổn cung muốn ở cùng ngươi sao?”
Tôn Lão nghe vậy, vội vàng nói:
"Công chúa, bớt giận, một khi lên chiến trường Dị Vực thì nguy hiểm đầy rẫy, lúc này xin công chúa đừng dỗi.”
Cố Trường Sinh lười nói nhiều.
Tuy thực lực của Cố Trường Sinh rất mạnh, có nhiều thần binh báu vật, nhưng hắn càng hy vọng chung đội với người khác.
Dù sao xem biểu cảm của Tôn Lão thì biết, hẳn là Tô Nghê Thường chung đội với chính mình sẽ an toàn rất nhiều, có nguyên nhân tư lợi trong đó.
Nhưng khi lên chiến trường thì ai rảnh lo cho người khác?
Rất nhanh, Tôn Lão dẫn mọi người đến khu vực của cấp Đế. Đây là một dãy huấn luyện doanh cổ xưa, vô cùng rộng lớn, bao phủ Hỗn Độn Khí, đất đai đen ngòm rải rác tinh hài, giống như lấy ra từ sâu trong vũ trụ.
Rất nhiều binh sĩ và kỵ sĩ đang tu luyện, phun ra nuốt vào tinh tôi.
Chính giữa có một đỉnh thanh đồng lớn, lấp lóe bảo quang, Hỗn Độn Khí mờ mịt, vô cùng trầm trọng, giống như sừng sững đứng giữa đất đai.
Chú ý tới có người tiến đến, ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn qua, lộ vẻ giật mình và đánh giá.
“Xem ra đây là thiên kiêu bảng Đế mà đại thống lĩnh nói?” Một người trong số đó đi đến, hơi thở khủng bố, cười mở miệng hỏi: “Nhưng sao trông trẻ tuổi vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận