Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 656 - Thiên địa lục trọng thiên, dự định của Sơn Hải thành, loạn lạc không ngừng

Càng miễn bàn tộc nhân Thái Hư Thần Tộc thưa thớt, thực lực tổng thể quá yếu khi so với Cố gia.
Hư Đế ra tay giúp đỡ mấy lần, cũng xem như tận tình tận nghĩa.
“Việc khai thiên bây giờ sốt ruột cũng không được gì, có ba nghìn Hỗn Độn Thần Ma ở trong đó mở mang, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Cố Trường Sinh đi vào điện, nghe lời này thì nhẹ giọng nói.
Hắn vốn định chờ khai thiên xong, giải quyết hết mọi việc trong tộc mới đi Sơn Hải thành.
Sớm muộn gì thì hắn cũng phải đi chỗ đó, có rất nhiều chuyện cùng nhân quả đều còn chưa giải quyết.
Nhưng nay xem ra, việc trong tộc đành tạm gác lại, cần chuẩn bị lên đường đi nơi đó.
Ba nghìn Hỗn Độn Thần Ma tùy thời có thể bị hắn triệu hồi nội vũ trụ, không cần lo không thi triển ra bộ âm Dương Phục Thiên Thần Sát Kiếm Trận được.
“Trường Sinh, thực lực của ngươi bây giờ tuy đã rất mạnh, nhưng trong Sơn Hải thành vẫn có nguy hiểm tính mạng." Nhất Tổ khẽ thở dài, hắn là người mạnh nhất Cố gia hiện giờ, trừ Cố Tứ Gia ra, Nhị Tổ, Tam Tổ đều đi Sơn Hải thành.
Trên người Cố Trường Sinh gánh tất cả niềm hy vọng của Cố gia.
Cho nên, Nhất Tổ thật sự không muốn Cố Trường Sinh đi Sơn Hải thành mạo hiểm.
Cố Trường Sinh nói:
“Tu vi của ta bây giờ muốn đột phá nữa đã rất khó, chỉ có trải qua chém giết sống và chết mài giũa, mới có thể khiến ta càng tiến một bước. Bên Sơn Hải thành thích hợp với ta nhất.”
Nếu hắn đã làm ra quyết định, Cố Tứ Gia và người thân bên cạnh cũng không ngăn được, Nhất Tổ hiểu điều đó, khe khẽ thở dài, không tiếp tục nói thêm cái gì.
Nhiều tộc lão đều thở dài, không muốn khiến Cố Trường Sinh tiếp tục dấn thân vào nguy hiểm, hắn chỉ cần phụ trách tu luyện, tương lai thành tựu Tiên Vương, thậm chí Tiên Đế cũng chỉ là vấn đề về thời gian.
Nhưng Cố Trường Sinh có ý tưởng của chính mình, không ai khuyên được.
Đương nhiên Cố Trường Sinh cảm thấy mình nợ nhiều nhất là mấy nữ nhân bên cạnh.
Đã hứa thành Tiên trở về sẽ cho bọn họ danh phận.
Nhưng hiện tại bị gác lại vô thời hạn.
“Công tử, việc trong tộc công tử cứ yên tâm đi, danh phận gì đó thật ra đều không trọng yếu, nhưng người nhất định phải bình an trở về.” Vẻ mặt Liên Tinh dịu dàng, nhẹ giọng nói.
Nàng biết thực lực của mình không cách nào giúp đỡ Cố Trường Sinh cái gì, điều duy nhất có thể làm chỉ có bảo vệ cái nhà này thay hắn.
Cố Trường Sinh cười nói:
“Được, ta hứa với nàng.”
“Ta đi với ngươi.”
Tô Huyên liếc Cố Trường Sinh một cái, dường như sợ hắn hiểu lầm cái gì, lại giải thích thêm:
“Táng Đế phỏng chừng đã chạy đến Dị Vực, ta muốn tìm hắn tính sổ.”
Giữa nàng và Táng Đế đúng là có thù.
Ngày xưa Táng Đế tổn hại nặng trốn vào biến mất, cuối cùng rất có thể sẽ về Dị Vực.
Thù này nàng vẫn muốn chính mình tự tay giải quyết.
Mặt khác, cũng vì lo lắng an toàn của Cố Trường Sinh, nếu hắn gặp phải Chuẩn Tiên Đế, tuyệt đối là một con đường chết.
“Vậy nàng phải chú ý, không được chạy lung tung, nếu không hãy ở nhà." Cố Trường Sinh nhìn nàng, ngữ khí hơi có uy nghiêm nói, ra dáng trụ cột trong nhà.
Tuy Tô Huyên là Chuẩn Tiên Đế, nhưng bên Dị Vực có quá nhiều cường giả, nàng cũng chưa chắc có thể bảo vệ chính mình.
Tô Huyên dựng đứng chân mày liễu, có chút bất mãn:
“Việc này cần ngươi quản sao?”
Tuy rằng nàng biết Cố Trường Sinh suy nghĩ cho sự an toàn của nàng, nhưng chính mình đường đường một Chuẩn Tiên Đế, nhìn xuống ức vạn vạn sinh linh, một ý niệm vũ trụ nát, một niệm chúng sinh diệt.
Nàng không cần uy nghiêm sao?
Cố Trường Sinh không cho nàng cơ hội phản bác, căn bản không để ý thân phận Chuẩn Tiên Đế của Tô Huyên:
“Hoặc là ngoan ngoãn ở nhà, hoặc là đến Sơn Hải thành thì phải nghe lời ta.”
Lúc như thế này không thể theo ý của nàng được.
Cố Trường Sinh biết tính cách của Tô Huyên, nếu không kiềm nàng lại, đến Sơn Hải thành rất dễ dàng bị Dị Vực dẫn dắt cảm xúc, rất dễ dàng trúng kế, bị cường giả phục kích.
Giống như Kỳ Lân năm xưa, ngay cả chết như thế nào đều không biết.
Việc này cũng là vì tốt cho nàng.
"Ta muốn đi, ngươi không ngăn được ta." Tô Huyên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Không sao, ta lập tức tìm lão tổ trấn áp nàng là được." Cố Trường Sinh nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Nghe lời này, Tô Huyên xìu xuống.
Thực lực của Cố Tứ Gia muốn trấn áp nàng thì dễ như trở bàn tay, không tốn sức chút nào.
Cố Trường Sinh nhìn bộ dạng đó của Tô Huyên thì cười cười, không nói nữa.
Sau đó, tin Cố Trường Sinh quyết định đi Sơn Hải thành, chinh chiến Dị Vực rất nhanh truyền ra, nhiều Đạo Vực ở gần đều xôn xao, rất nhiều đạo thống cùng truyền thừa giật nảy mình.
Bây giờ đang trong thời buổi rối loạn, Dị Vực vượt ải đến xâm phạm, bên Sơn Hải thành đã có hai Tiên Vương bỏ mạng.
Có thể thấy chiến sự thảm liệt, khiến người tâm kinh.
Cố Trường Sinh chưa đến trăm năm đã thành Đế, còn là thành Tiên trong thời đại không cách nào thành Tiên, thiên tư vạn cổ không có một, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Nhưng lúc này, hắn lại lựa chọn chinh chiến Dị Vực, điều này khiến vô số đạo thống, thế lực trong lòng cực kỳ phức tạp cùng xấu hổ.
Đương nhiên chuyện này càng là khiến vô số người trẻ tuổi cuồng nhiệt, sùng kính Cố Trường Sinh đến tột đỉnh.
Biết rõ chinh chiến tàn khốc, hiếm có người trở về, lại lựa chọn làm như vậy, thật sự là khiến người khâm phục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận