Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 228: Hàng Phục Thái Dương Chân Hỏa, Thảm Trạng Trung Châu, Địa Ngục Nhân Gian (2)

Sau một khắc!
Nàng vận dụng một môn thần thông rất quỷ dị lại kinh khủng, quanh thân thể có một cánh cửa hiển hiện, trong đó thông hướng đến nơi không biết, có dòng máu đen chảy ra...
Thái âm Chân Hỏa như một nắm đấm, đột nhiên lớn như một ngọn núi.
Thế lửa sáng rực, càng thêm táo bạo, ngang ngược, âm lãnh.
Nếu nó có mắt, trong mắt tuyệt đối là vô cùng oán độc.
Bị sương mù màu đen vô số năm ở nơi đây bao phủ ảnh hưởng.
Đương nhiên nó sẽ không có ý tốt, hận không thể đốt cháy tất cả những kẻ xông vào đây thành tro bụi.
Nơi đây, lần nữa bộc phát oanh động vô cùng đáng sợ!
Cuối cùng.
Bảy ngày sau.
Trên khe nứt lớn, mấy bóng người đứng thẳng, một người áo trắng hơn tuyết, phong thần như ngọc, siêu nhiên như tiên.
Một người khác mặc váy dài tinh xảo, thần cốt đạo tâm, chính là Cố Trường Sinh và Giang Sơ Nguyệt.
Phía dưới, xích hà chi sắc đã biến mất không thấy, ánh sáng lóa mắt chiếu rọi đã tán đi từ lâu.
Các tu sĩ đến đây tìm kiếm cơ duyên còn chưa xông vào cái khe đã bị đánh chết, hình thần câu diệt.
Mấy người còn lại càng hãi nhiên, trực tiếp lựa chọn rút đi.
Bây giờ, hai hạt giống thần hỏa trong bí cảnh đã bị thu phục.
Nhưng khí tức của Cố Trường Sinh và Giang Sơ Nguyệt cũng không thay đổi, đều là Hư Thần cảnh đỉnh phong.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh tự nhiên, Đạo Cực Tiểu Thánh Quân cung kính đứng sau lưng, cam nguyện làm người hầu.
“Trường Sinh đạo huynh chuẩn bị trở về Tiên Vực sao ?”
Trên gương mặt tuyệt mĩ lạnh nhạt của Giang Sơ Nguyệt hiện lên mấy phần hiếu kì, dò hỏi.
Mặc dù hai người ở trong tòa cung điện kia bảy ngày.
Nhưng nàng có thể rõ ràng cảm giác được, Cố Trường Sinh chỉ dùng một ngày đã giải quyết được Thái Dương Chân Hỏa, sau đó vẫn không có động tác, không biết rõ ở nơi nào, làm những thứ gì.
Mà nàng, dùng trọn vẹn năm ngày, hai ngày sau, mới lựa chọn dung nhập Thái âm Chân Hỏa, nhưng cũng không lựa chọn thiêu đốt thần hỏa.
Chuyện này chỉ có thể chứng minh thủ đoạn và thực lực của Cố Trường Sinh đã vượt qua tưởng tượng của nàng.
Mặc dù vẻ mặt nàng bình thản, nhưng trong lòng vẫn luôn cảnh giác kiêng kị.
Cố Trường Sinh giống như biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, tùy ý nói, “Còn chuyện chưa xử lý, giải quyết xong lại trở về Tiên Vực.”
Hắn hạ giới có ba chuyện, bây giờ không đã giải quyết hết.
Nguyện vọng của Thác Thiên Chí Thánh.
Vạn cổ cực cảnh trên Thiên Đạo bia.
Hỗn Độn Chân Hỏa.
Thậm chí còn thu phục một đạo Thái Dương Chân Hỏa.
Sau đó mượn nhờ Hỗn Độn Chân Hỏa, lĩnh ngộ vài tia quy tắc mặt trời, đồng thời dung nhập trong hỗn độn khí, muốn mượn cơ hội chưởng khống quy tắc hỗn độn!
Nhưng bây giờ, vẫn còn một việc, là việc thêm ra.
Giang Sơ Nguyệt không khỏi hiếu kỳ nói, “Trường Sinh đạo huynh có thể nói cho ta biết là chuyện gì không?”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh tự nhiên nhìn nàng một cái, nói, “Giết người.”
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Sơ Nguyệt cứng đờ, sau lưng dâng lên hàn ý, nhưng thấy Cố Trường Sinh cũng không giống đang nói đùa, có chút thận trọng.
“Tại giới này, còn người nào đáng để Trường Sinh đạo huynh để ý như thế? Lại muốn giết hắn?” Giang Sơ Nguyệt sững sờ, sau đó hiếu kỳ nói.
Lúc đầu nàng dự định rở lại Tiên Vực, nhưng nghe hắn nói vậy, nàng lại hiếu kì, muốn biết người kia là ai.
Trong lòng Đạo Cực Tiểu Thánh Quân phát run, sắc mặt trắng bệch, đoán được người Cố Trường Sinh nói tới là ai, lúc trước hắn ta còn dự định đến Đông Hoang đầu nhập vào đấy.
Cố Trường Sinh lắc đầu, vẻ mặt không thèm để ý nói, “Chỉ là một tên thích nhảy nhót, tự mình chạy xuống hạ giới tìm chết mà thôi.”
“Hạ giới? Không phải là... Truyền nhân của Đọa Long Tĩnh, thời gian trước vẫn luôn huyên náo xôn xao, Long Đằng chứ?”
Giang Sơ Nguyệt không khỏi kinh sợ nói.
Đương nhiên nàng cũng biết Long Đằng, đó cũng là một trong những tồn tại trẻ tuổi cấm kị, cường đại đến không hợp thói thường, danh xưng “Chân Long chi tư”.
Ngoài ra, nàng còn biết, vô số năm nay, Long Đăng là người trẻ tuổi duy nhất của Đọa Long Lĩnh có thể tranh “Chân Long” chi danh, thực lực vô cùng kinh khủng.
Mặc dù nàng có vô địch chi tâm, nhưng cũng rất kiêng kị Long Đằng, không nắm chắc chiến thắng hắn ta, thắng bại rất khó nói.
Hơn nữa, cảnh giới bây giờ của Long Đằng đã viễn siêu hai người, nghe nói sớm đã dung hợp một đạo Chân Long hỏa chủng!
Dị tượng lúc độ kiếp còn kinh động đến mấy phương tinh vực, trong đó có hư ảnh Chân Long hiện thân, chém giết với hắn ta, sau đó bị xé nát!
Nhưng trong miệng Cố Trường Sinh, nghe giống như một con châu chấu nhỏ không ngừng nhảy nhót, khiến hô hấp của nàng cứng lại.
“Trường Sinh đạo huynh đúng là tự tin a.” Sau đó vẻ mặt Giang Sơ Nguyệt khôi phục tỉnh táo, không khỏi cảm khái.
Nàng thừa nhận Cố Trường Sinh là người mạnh nhất trong số những người trẻ tuổi nàng từng gặp.
Nhưng Long Đằng... Tuyệt đối không phải hạng người đơn giản.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không thay đổi, nhìn nàng một cái, cũng không giải thích cái gì.
Ngay lúc đó.
Trung Châu đang lâm vào cảnh tượng đại loạn!
Trận đại loạn này tới quá nhanh, tất cả mọi người không dự liệu được!
Hung thú Đông Hoang đột nhiên tập sát mà đến, được tồn tại cấm khu hiệu lệnh, muốn đại địa biến thành một mảnh huyết hồng.
Thành trì, bộ lạc, thậm chí tông môn gia tộc nhân tộc ở dọc đường, toàn diện bị dìm ngập!
Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống!
Có thể thấy được thú triều như nước lũ hoành hành trên mặt đất, họa loạn tứ phương rất dễ dàng.
Có lãnh thổ cương vực của thánh địa, hoàng triều bị bọn chúng đi qua, chỉ để lại một vùng phế tích bừa bộn.
Rất nhiều lão nhân, đứa bé đang khóc thút thít ở bốn phía, không có người thân bên cạnh, rất nhanh đã bị hung thú chà đạp đến chết, nuốt vào trong bụng.
Chỉ một lát, các nơi liền trở thành phế tích, tường đổ, vết máu loang lổ, rất nhiều người chết, bất luận nam nữ già trẻ.
Ngay cả thi cốt cũng không còn sót lại, táng trong bụng hung thú, làm đồ ăn.
Cũng có cường giả thánh địa quyết tử chiến, thân ảnh hùng vĩ hiển hiện trên không trung, liều mạng chém giết với đám hung thú này.
Nhưng không thể địch lại chúng, rất nhanh bị nuốt hết, đến xương cốt cũng không còn!
Oanh!
Chỗ sâu trong các thánh địa, các tồn tại cổ lão làm nội tình phá vỡ phong ấn mà ra, hồi quang phản chiếu hiện ra các thủ đoạn mạnh nhất.
Bọn họ không ngừng gầm thét, máu me khắp người, nửa người rách rưới, cũng đang chém giết với hung thú cấp bậc chí cường ở cấm khu Đông Hoang, bảo vệ đệ tử tộc nhân sau lưng!
Một tòa biển lửa lan tràn, tiếng khóc nổi lên khắp thành trì!
“Lão đồ vật, nhiều nhất ngươi chỉ có thể sống thêm một lát, chờ ngươi chết, hôm nay hậu bối của ngươi sẽ biến thành lương thực của chúng ta, không có ai ngoại lệ!”
Một tồn tại kinh khủng được hắc vụ bao phủ, sừng sững trên không trung, cười lạnh nói.
Ánh mắt nó như đèn lồng, màu huyết hồng và tràn ngập dữ tợn, nhìn chằm chằm lão nhân đã vỡ vụn một bên đầu, chỉ còn một nửa thân thể, vẫn còn thiêu đốt tinh huyết chiến đấu với nó kia.
“Các ngươi sẽ có báo ứng...” Hơi thở của lão nhân yếu ớt, trong mắt chứa máu, hận ý và sát khí ngập trời.
Tồn tại kinh khủng kia không ngừng cười lạnh, sau đó một chưởng che khuất bầu trời vỗ xuống, nghiền một lượng lớn tu sĩ nhân tộc trong thành trì này thành huyết vụ!
Trong đó, rất nhiều tu sĩ đang liều mạnh bảo vệ thê nữ người nhà sau lưng mà chém giết với đám hung thú cũng lập tức sụp đổ.
Người nhà mà bọn họ bảo vệ lập tức tuyệt vọng kêu rên, trong nháy mắt bị hung thú nhào tới, hóa thành thi hài!
“Các ngươi đáng chết!” Toàn thân lão nhân đang run rẩy, đôi mắt như muốn lồi ra, hàm răng cắn nát!
Sau đó, oanh một tiếng, dứt khoát lựa chọn tự bạo!
Bây giờ, các nơi trong Trung Châu đều là cảnh tượng như địa ngục trần gian này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận