Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 300: Đế lộ Sắp Mở, Chư Vị Chôn Xương, Thay Đổi Dung Mạo Chi Pháp

Ong!
Lúc này, một tiếng đàn dâng lên, như là tiếng trời, lại có cỗ băng lãnh, giờ khắc này vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi.
Diệp Minh Nguyệt vẫn mỉm cười như cũ, ngón tay lần nữa đánh đàn, ngồi ngay ngắn nơi đó, ngón tay linh hoạt kỳ ảo, hoàn toàn khác biệt với vừa rồi.
Tiếng đàn như đao, hóa thành kiếm mang đao khí sáng chói, chém về phía nàng.
Vẻ mặt tất cả mọi người đều thay đổi, thế hệ trẻ tuổi càng cảm nhận được một loại quyết tuyệt chi ý.
“Hoa rơi hữu ý, nước chảy lại vô tình...” Có thế hệ trước thở dài.
Vũ Hóa Hoàng Chủ cũng lắc đầu, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Ông ta biết rõ tính cách của con gái mình hơn bất cứ ai.
“Thời gian này bắt đầu sinh tưởng niệm, đã không có kết quả, vậy thì chém nó đi...” Diệp Minh Nguyệt cười, nhưng lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được sự buồn rầu quyết tuyệt trong đó.
Vẻ mặt một đám thiên kiêu trẻ tuổi trở nên vô cùng phức tạp và cảm thán.
Nàng muốn chém, đương nhiên không phải bản thân.
Cũng không phải Cố Trường Sinh.
Mà là đoạn tình cảm vừa mới bắt đầu, lại chú định không có kết quả này!
Thứ muốn chém, chính là Thất Tình Lục Dục!
Sau đó chính là Thái Thượng Vong Tình.
Tiên Vực tồn tại vô số năm, đương nhiên cũng có nữ tử như quyết tuyệt cương liệt như Diệp Minh Nguyệt hôm nay.
Ong!
Sau một khắc, tiếng đàn rơi xuống, quang trần đầy trời bay múa, giống như Tinh Thần, tiên huy tràn ngập!
Xùy!
Đúng lúc này, một chỉ mang theo hỗn độn khí lượn lờ rơi xuống, đánh tan tiếng đàn.
Diệp Minh Nguyệt ngẩng đầu, mỉm cười nói, “Trường Sinh đạo huynh, đây là ý gì?”
“Phế vật mới lựa chọn.”
Cố Trường Sinh mặt không đổi sắc, tự nhiên nói, “Còn ta, tất cả đều muốn.”
Trong khoảnh khắc Cố Trường Sinh nói ra lời này đám người cũng ngây ngẩn cả người.
Đến Vũ Hóa Hoàng Chủ cũng nhìn sang.
Phía sau ma nữ là Xiển Thiên Giáo.
Phía sau Diệp Minh Nguyệt là Vũ Hóa tiên triều.
Đây là đại biểu cho thế lực bất hủ lớn.
Hắn muốn tất cả?
Cho dù là truyền nhân Cố gia, chỉ sợ nói ra lời này cũng phải cân nhắc một chút.
Nhưng ông ta cũng không nhiều lời cái gì.
Đây là chính lựa chọn của Diệp Minh Nguyệt.
Mà lúc này, Diệp Minh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn, sau đó nụ cười trên mặt vẫn như cũ, lại có ý gì đó không nói nên lời.
Khác hẳn với lúc trước nàng xuất thần.
Nàng cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bên trong Trọng Đồng ẩn hiện thần quang, tiếng đàn chậm rãi tan biến.
“Đây là Trường Sinh đạo huynh chính miệng nói đó, tất cả mọi người trong điện đều nghe được, ngươi không được đổi ý.”
Nàng rất tự nhiên mở miệng, cũng khiến người ta có cảm giác giảo hoạt.
Vẻ mặt Cố Trường Sinh tự nhiên nói, “Ta cần gì phải để ý? Vẫn là câu nói lúc trước gặp nhau kia.”
Lần đầu tiên hắn gặp Diệp Minh Nguyệt ở cổ thành Vọng Nguyệt đã nói như vậy.
Nhưng hắn sẽ không bỏ rơi ma nữ.
Rất dễ lý giải.
Thực lực của hắn cường đại, thiên phú trác tuyệt, bối cảnh sau lưng là Trường Sinh Cố gia, sâu không lường được.
Nếu thưởng thức một nữ tử mà phải lựa chọn, đó mới là phế vật.
Bỗng nhiên Diệp Minh Nguyệt cười khúc khích, thay đổi khí thế vừa rồi, thậm chí tất cả mọi người đều có ảo giác như chuyện vừa rồi là do nàng cố ý.
Nhưng ma nữ rất rõ ràng.
Nếu Cố Trường Sinh không xuất thủ ngăn cản, chỉ sợ bây giờ Diệp Minh Nguyệt ở trước mặt bọn họ đã là một người khác.
Thái Thượng Vong Tình.
Bỏ qua Thất Tình Lục Dục.
Nếu Cố Trường Sinh không biểu lộ thái độ.
Nàng tuyệt đối sẽ chém rụng tất cả tình cảm của mình, nhất tâm hướng đạo.
“Đều ôm hết sao?”
Ma nữ nói thầm một tiếng, cũng không phải có dị dạng gì với lời nói của Cố Trường Sinh.
Thế hực bất hủ, vô thượng đạo thống ở Tiên Vực đông đảo, bên người nam tử có mấy vị giai nhân làm bạn, cũng bình thường.
Nhưng ở phương diện này, hiển nhiên Cố Trường Sinh còn cân nhắc coi trọng hơn nam tử khác nhiều, căn bản không tùy tiện.
Dựa vào thân phận và thực lực của hắn, cho dù bên người có vô số nữ tử vờn quanh, nàng cũng không bất ngờ.
Nhưng ma nữ không biết.
Sở dĩ Cố Trường Sinh không tùy tiện, là bởi vì hắn mang theo quan niệm của kiếp trước, không muốn nợ tình cảm.
Đây là nhân quả, cũng là ràng buộc.
Cho dù nói thế nào.
Lúc Diệp Minh Nguyệt và Cố Trường Sinh gặp nhau, có hảo cảm với nhau, nàng còn không biết đến Cố Trường Sinh đâu.
Chuyện sau đó, nàng là bạn thân, nhưng lại không có đạo đức.
Vượt lên trước một bước, gạo nấu thành cơm.
Sau đó.
Cố Trường Sinh xuất ra quà sinh nhật hắn mang đến cho Diệp Minh Nguyệt, đương nhiên hắn đã cân nhắc rồi, xem như hợp ý.
Nhưng lại có chút trùng lặp với những người đã tặng lễ vật trước.
“Trú Nhan Cổ Đan, Cửu Tiêu Tiên Khúc...”
Diệp Minh Nguyệt cũng rất ưa thích.
Vẻ mặt của tất cả nam tử trẻ tuổi đều trở nên khó coi.
Nhất là hai người lúc trước đã đưa lên Trú Nhan Cổ Đan và Cửu Khúc Cầu Hoàng, trong lòng càng thêm tức giận.
Diệp Minh Nguyệt đối xử với hai bên quá khác biệt.
“Trường Sinh đạo huynh tặng, cho dù là vật gì, Minh Nguyệt đều vô cùng ưa thích.” Diệp Minh Nguyệt nói vậy khiến một đám thiên kiêu trẻ tuổi đắng chát và bất đắc dĩ.
Đây chính là Thần Nữ mà trong lòng bọn họ truy cầu muốn lấy lòng.
Yến hội kết thúc.
Vũ Hóa tiên triều an bài cung điện đơn độc cho Cố Trường Sinh, cực kì thanh tĩnh, xung quanh bày ra trận văn cường đại, có thể che lấp tất cả nhìn trộm.
Cố Trường Sinh và đám người Thanh Huyền Tiểu Đạo Quân, Cổ Thần Mục, Cổ Đế Tử uống nhiều rượu, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, đám người đã nói không ít chuyện liên quan tới Đế lộ sắp mở.
Đế lộ vừa mở, chư vương chôn xương.
Đó cũng không phải chỉ có thế hệ trẻ tuổi tranh phong.
Bởi vì Đế lộ mở ra, tu sĩ chưa thành đạo, đều sẽ đi tranh.
Trong đó, phần lớn là tu sĩ trong Chưởng Luân ngũ cảnh.
Chí Tôn, Huyền Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Vô Thượng Thiên Tôn.
Có thể nói là những tồn tại mạnh nhất dưới Chuẩn Đế.
Lúc đó, những tu sĩ bực này tham dự Đế lộ, thậm chí còn có tồn tại đã dừng lại tại Chuẩn Đế Cảnh vô số năm.
Thậm chí có kẻ thành đạo tự chém căn cơ, lần nữa trùng tu.
Người như vậy, tại kỷ nguyên trước cũng không hiếm thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận