Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 567 - Trực tiếp trấn sát, trở về Sơn Hải thành, cơn giận của Tiên Vương

“Ngọn nguồn lúc ấy Hồng Mông Ấn rung nhẹ là vì hạt giống này, thoạt nhìn cùng nguồn, có lẽ giống như Hồng Mông Thủy Khí Căn ngày xưa, đều có thể hấp thu."
Cố Trường Sinh lắc đầu, vung tay lên hủy diệt tất cả dấu vết ở đây, rồi mới hóa thành luồng sáng đi hướng Sơn Hải thành.
Khoảnh khắc Thái Thượng Tiểu Đạo Quân chết đi, phủ đệ của Đạo Gia ở Sơn Hải thành vang lên tiếng rống giận dữ.
Khí huyết cuồn cuộn, tiên vụ khuếch tán, chấn rách vòm trời.
Mấy bóng dáng khủng bố mặc áo đạo xuất hiện ở chân trời, phát ra tiếng rống giận dữ:
“Dị Vực, lão đạo sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Bọn họ luôn nghĩ cách cứu Thái Thượng Tiểu Đạo Quân.
Nhưng không thể ngờ hồ đăng của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân hôm nay tắt.
Có nghĩa là Thái Thượng Tiểu Đạo Quân ở trong Dị Vực bị người giết chết.
Hỏi sao không khiến bọn họ giận dữ.
Cảnh này tạo sóng gió lớn trong Sơn Hải thành, rất nhiều tu sĩ đều xoe tròn mắt, không dám tin tưởng.
Thái Thượng Tiểu Đạo Quân bị Dị Vực tù binh, bắt đi đã hơn ba năm.
Sư tôn của hắn là một vị tồn tại cực kỳ cổ xưa, cường giả khủng bố luận đạo, đấu tay đôi với Tiên Vương, luôn bế quan ở sâu trong Sơn Hải thành.
Nhưng hôm nay, vị kia thức tỉnh!
Hơi thở khủng bố cuốn sạch thiên địa, nhiều ngôi sao rung rinh như muốn rớt xuống.
Ánh nhìn lạnh như băng tập trung vào Dị Vực, như chém giết vô tận sinh linh nơi đó.
Cùng lúc đó, Dị Vực, tổ địa Hồng Thác Vương Tộc.
Đây là một khu vực bị sương mù dày đặc bao phủ, vô ngần mà rộng lớn, sơn mạch bao la hùng vĩ, thác bạc treo cao, đảo thần lơ lửng, liên miên không dứt.
Hồng Thác Lang và Hồng Thác Lôi đang quỳ rạp trước một chỗ động phủ, nơi này tràn ngập khí cơ vô thượng khủng bố, Chân Tiên bước vào cũng phải nháy mắt hình thần đều diệt.
“Cổ Tổ, ngọn nguồn sự việc là như vậy.”
Hai huynh muội đang bẩm báo việc xảy ra hôm đó.
Bọn họ thiên phú xuất chúng, là hậu bối có hy vọng nhất của Hồng Thác Vương Tộc, rất được Hồng Thác Tiên Vương xem trọng.
Cho nên mới có tư cách tới đây bái kiến Cổ Tổ.
Những người khác đều không có tư cách.
“Tù binh kia của Tiên Vực...”
"Hắn đã chết, hơi thở mới tan biến không lâu.”
Sâu trong động phủ to lớn, phù văn thành từng mảnh, giọng Hồng Thác Thiên Vương vọng ra, tang thương mà cổ xưa, rồi lại tràn ngập huyền diệu như đại đạo.
"Chết rồi?"
Hồng Thác Lang và Hồng Thác Lôi giật nảy mình.
Nếu không phải Cổ Tổ chính miệng nói ra thì bọn họ đều không dám tin tưởng đây là sự thật.
"Các ngươi đều bị lừa, các ngươi nói vị tiền bối kia dù là ngô cũng không thôi diễn được tung tích.”
Hồng Thác Tiên Vương lại lên tiếng, khiến hai huynh muội sững sờ.
Cổ Tổ mà cũng không thôi diễn ra tung tích?
Vậy chỉ có hai loại khả năng, một loại là thực lực mạnh hơn Cổ Tổ nhiều.
Nhưng Cổ Tổ đã là Tiên Vương thành danh lâu năm, đứng sừng sững đỉnh cao vô số kỷ nguyên.
Vị tiền bối kia mạnh cỡ nào cũng không thể mạnh hơn Cổ Tổ.
Vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai.
Sau lưng vị tiền bối kia có người che đậy hơi thở giùm, thực lực của người kia dù là Cổ Tổ cũng không thôi diễn được.
Nghĩ đến đây, hai người toàn thân nổi da gà.
"Người kia, đến từ Tiên Vực... " Giọng Hồng Thác Tiên Vương chất chứa lạnh lùng, tâm tình vô số kỷ nguyên chưa từng có gợn sóng giờ phút này sinh sát ý.
Trong phút chốc, bên trên tổ địa
Hồng Thác Vương Tộc xuất hiện nhiều dị tượng khủng bố, vũ trụ tan vỡ, mặt trăng ngôi sao bị hủy, núi sông hủy diệt, vạn linh quy khư.
Tiên Vương giận dữ, thiên địa cùng run rẩy.
Vô số sinh linh khiếp sợ, không rõ tại sao Hồng Thác Tiên Vương tức giận.
Dị Vực lại lần nữa trở nên gió thổi mây phun.
Trước mắt dâng lên từng vầng sáng rực rỡ, cùng với dao động không gian, Cố Trường Sinh xuyên qua từng lớp truyền tống trận và tế đài cổ xưa, cách ba năm, lần nữa trở lại Sơn Hải thành.
Nhưng Cố Trường Sinh trở về không dẫn tới cơn sóng lớn.
Hiện giờ chiến sự căng thẳng, rất nhiều tu sĩ bận rộn chuẩn bị cho chiến sự, trên đường ít thấy bóng dáng tu sĩ.
Sâu bên trong có vài thần niệm bàng bạc quét qua, sau đó lại thu về.
“Hôi Lão.”
Cố Trường Sinh trước tiên trở lại chỗ Cố gia, gặp Hôi Lão phụ trách trấn thủ Sơn Hải thành.
Trong cung điện to lớn nhấp nháy phù văn, Hôi Lão ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn, mỉm cười nói:
“Xem ra ba năm này công tử có nhiều thu hoạch.”
Dường như Hôi Lão đã biết trước Cố Trường Sinh về Sơn Hải thành.
Hôi Lão tùy tay chỉ, dưới chân Cố Trường Sinh có thêm một cái bồ đoàn.
“Đúng là hiểu ra nhiều hơn con đường của mình, biết về sau nên đi như thế nào.”
Cố Trường Sinh ngồi xuống, cười cười, sau đó kể cho Hôi Lão nghe những gì mình gặp gỡ trong mấy năm nay.
Cố Trường Sinh không che giấu buổi yến hội của nữ nhi U Long Vương.
Hắn cũng nói Thái Thượng Tiểu Đạo Quân đầu nhập vào Dị Vực, bị hắn giết.
Cố Trường Sinh không cần thiết giấu giếm Hôi Lão điều gì.
“Giết cứ giết, tiết lộ bí mật Tiên Vực, thần phục Dị Vực, để hắn sống thì sau này cũng sẽ phản.”
Hôi Lão lắc đầu, nói:
“Về sau nếu người của Đạo Gia dám điều tra thì lão phu sẽ tìm bọn họ hỏi tội.”
Cố Trường Sinh lại nhắc đến vị Chuẩn Tiên Đế mới lên của Dị Vực.
Hôi Lão nói:
“Việc Chuẩn Tiên Đế Dị Vực định vượt ải thì thật ra chúng ta sớm liền biết được, đại chiến trong một chốc còn chưa thể bùng nổ.”
Nhưng sợ Cố Trường Sinh lo lắng, Hôi Lão cười nói:
“Một vị Chuẩn Tiên Đế, tuy lão phu khí huyết khô, chém nhiều lần, nhưng còn chống đỡ được."
Cố Trường Sinh gật gù, nhớ đến việc khác.
“Hôi Lão, bên Tiên Vực hiện giờ còn có Tiên Đế không?”
Nghe hỏi, Hôi Lão im lặng.
Một lúc sau, ánh mắt lão sâu thẳm nói:
"Việc này, lão phu cũng nói không rõ, nhưng nếu Tứ Gia có thể rời đi tổ địa thì...”
Nói đến đây, lão lại lắc đầu, dường như có chút cảm thán cùng bất đắc dĩ.
Có một số việc không thể nói nhiều.
Không đến cấp bậc đó, bị lôi kéo vào quá nhiều nhân quả thì đến giai đoạn cảnh giới sau sẽ dây vào phiền phức lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận