Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 287: Đế Không Thể Nhục, Vậy Thì Chết, Ba Mươi Bảy Tổ Cố Gia

Lạc Hoàng.
Nhưng Lạc Hoàng không ngờ tới là, Hoàng Lạc lại dùng Chân Hoàng linh vũ thất thải mà ông ta ban cho đối phó một người trẻ tuổi cùng thế hệ.
Đây chính là thanh thần kiếm tuyệt thế, lại dùng để cắt một sợi tóc trên người.
Trong lòng Lạc Hoàng vô cùng thất vọng.
Đây vốn là vật ông ta cho Hoàng Lạc để bảo mệnh, ẩn chứa một kích toàn lực của ông ta, có thể sử dụng ba lần.
Tồn tại dưới Đế cấp, nếu không có Đế khí hộ thân, tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Hơn nữa lần này giao phong với người cùng thế hệ, Hoàng Lạc chiếm ưu thế về tu vi.
Nhưng vẫn bị đánh bại vô cùng thê thảm, không có lực hoàn thủ.
Mặc dù đối thủ quá kinh khủng cường đại, tư chất vô cùng nghịch thiên.
Nhưng Hoàng Lạc như thế, thật có lỗi với danh xưng dòng dõi của ông ta.
“Phụ hoàng, ngài nghe ta giải thích, tên gia hỏa này muốn giết ta, Cửu Bộ Chúng mà ngài lưu lại cho ta, mới có ba người xuất thế, nhưng hôm nay không có ai quan tâm đến sinh tử của ta.” Hoàng Lạc vội vàng nói, trên mặt có chút vặn vẹo, rất không cam tâm.
Hắn ta cũng không muốn lãng phí một kích toàn lực của Lạc Hoàng như vậy.
Nhưng thời khắc mấu chốt, lại không có người hộ đạo nào hiện thân bảo vệ hắn ta, khiến hắn ta phải sử dụng vật này.
Lạc Hoàng lắc đầu, ánh mắt bình thản nói, “Cùng thế hệ chi tranh, nếu chút khí độ này cũng không có, sớm biết vậy, trước đây ta cần gì phải phong ấn ngươi, để ngươi mất mặt ở một thế này.”
“Ta đã khiến phụ hoàng mất thể diện.” Hoàng Lạc cắn răng nói, vẻ mặt không cam lòng, thân thể run rẩy.
Ở trước mặt tất cả mọi người, Lạc Hoàng lại không chút lưu tình nói với hắn ta như vậy.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều run sợ.
Đây mới là một khí phách mà một vị Đại Đế vô địch nên có.
Lạc Hoàng gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Cố Trường Sinh, trong đôi mắt thâm thúy như có vũ trụ biến hóa, sinh ra vạn vật, cực kỳ kinh người.
Chỉ một ánh mắt, giống như đã xuyên tuế nguyệt và cổ kim, thấy rõ tất cả.
Hư không run rẩy, tuỳ tiện xé rách!
“Rốt cuộc ngươi là ai...”
Ông ta đang dò xét lai lịch của Cố Trường Sinh.
Đế uy kinh khủng trút xuống, nặng như vạn vạn tòa thần sơn, hư không băng liệt, trận văn toàn diệt.
Dưới khí tức này, bầu trời và vũ trụ đều run rẩy, thật đáng sợ, giống như vượt qua tuyên cổ tuế nguyệt.
Mặt đất xung quanh vỡ vụn, trực tiếp hóa thành bột mịn, hình thành một mảnh hỗn độn hư vô.
Thần hồn của tất cả mọi người muốn nứt ra, Chí Tôn núp trong bóng tối cũng kinh hãi muốn tuyệt, cơ thể đang vỡ ra, cực tốc lui lại, rời khỏi nơi đây.
Giọng nói của Lạc Hoàng dần trở nên uy nghiêm, “Cùng thế hệ chi tranh, biết chừng mực là được, nhưng ngươi lại muốn hạ sát thủ, sát tâm lớn như thế, cho dù đi lên đỉnh cao, cũng là địch của thế gian.”
“Tiên Vực khủng bố, viễn siêu ngươi tưởng tượng!”
“Người trẻ tuổi, không nên quá phong mang tất lộ!”
Ông ta dùng giọng điệu trưởng bối mở miệng, thân là Đại Đế, đương nhiên không thể tự hạ thấp thân phận, xuất thủ với một tiểu bối được.
Nhưng trong ngôn ngữ, vẫn cho thấy ông ta có ý bảo vệ Hoàng Lạc.
Tồn tại cấp bậc giống như ông ta, tu luyện đến phía sau, đương nhiên sẽ không đoạn tuyệt tất cả cảm xúc, đạt tới tình trạng Thái Thượng Vong Tình.
Vẫn tồn tại thất tình lục dục như cũ.
Cho nên ông ta đã trách móc Hoàng Lạc trước, bảo vệ tính mạng hắn ta.
Chuyện sau đó sẽ đơn giản hơn nhiều.
Nếu không phải Hoàng Lạc thôi động thất thải linh vũ, ông ta sẽ không biết một thế này lại có một tên yêu nghiệt kinh khủng như vậy.....
“Cho dù là Trường Sinh Cố gia, tại các kỷ nguyên trước, cũng chưa từng có yêu nghiệt như vậy.”
“Hỗn Độn Thể, sinh mà làm Thánh, rốt cuộc là người nào chuyển thế?”
Lạc Hoàng cũng không tin con trai mình lại không chịu nổi như thế, đối mặt với người cùng thế hệ lại không có sức chống cự.
Chuyện này rất không bình thường.
“Là vật ẩn chứa khí tức Tổ Hoàng sao? Khó trách có thể gọi một đạo hóa thân.”
“Nhưng đến cảnh giới Đại Đế, cũng có sai lầm phiến diện.”
“Hôm nay ta còn tưởng ngươi sẽ vì đại nghĩa diệt thân, chém tên dòng dõi làm mất mặt này cơ.”
Đương nhiên Cố Trường Sinh rõ ràng ý bảo vệ trong lời nói của Lạc Hoàng, không khỏi cười khẽ một tiếng nói.
Không vì trước mặt là một tên Đại Đế mà để ý hay là tôn trọng gì.
Ánh mắt Lạc Hoàng hơi trầm xuống, một tên tiểu bối mà thôi, thành đạo hay không còn chưa biết, hiện nay lại dám khinh thị nhục mạ ông ta như thế.
“Đế không thể nhục, hôm nay ta sẽ thay trưởng bối nhà ngươi, giáo huấn ngươi một phen, để ngươi biết rõ, thế gian này có trưởng ấu tôn ti, ngươi phải tuân thủ.”
Lạc Hoàng bình thản nói, Đế uy bao phủ xuống, khiến tất cả mọi người đều vô cùng hãi nhiên, thần hồn sắp vụn!
Cố Trường Sinh lại không thèm để ý, cười nhạt lên tiếng, “Đơn giản chính là đánh con thì cha tới thôi, đừng nói dễ nghe như vậy.”
Lúc này chỗ xương trán của hắn cũng sáng lên, đó là phi tiên chi quang vô cùng sáng chói.
Đại biểu cho lực lượng vô thượng!
Oanh một tiếng!
Đạo phi tiên chi quang này giống như một đạo tiên hà, hỗn độn khí quấn quanh nồng đậm, quá sáng chói và to lớn, trực tiếp xuyên qua bầu trời!
Đồng thời, trong cơ thể của Cố Trường Sinh, những ấn kí cổ lão huyền diệu bên trong huyết mạch cũng hiển hiện, tiên huy bao phủ hắn, khí tức tiên đạo chảy xuôi.
Hình như có thân ảnh Tiên Đế mơ hồ đi ra, có lực lượng áp đảo cửu thiên, bá đạo và cường thế.
Đế uy đè ép xuống, cũng không thể bức bách Cố Trường Sinh chút nào!
Ngược lại, xương Trường Sinh nóng lên, tiên khí dâng lên, hà thụy xuất hiện.
“Hừ! Thủ đoạn còn không ít.” Sắc mặt Lạc Hoàng lại trầm xuống, cảm thấy mất mặt.
Ông ta không nghĩ tới khí tức của mình vẫn không thể ngăn chặn Cố Trường Sinh, sau một khắc, Đế uy càng thêm đáng sợ bộc phát, quét sạch bầu trời.
Nhưng Cố Trường Sinh vẫn không có bất kỳ động tác gì, chỉ hơn nhíu lông mày, cảm nhận được một cỗ ba động từ trong huyết mạch truyền đến.
Hắn cảm thấy quen thuộc với khí tức này, “Ba mươi bảy tổ?”
“Cái này...”
Lúc này, trong ánh mắt vẫn bình thản của Lạc Hoàng không biết nhìn thấy cái gì.
Bỗng nhiên xuất hiện chấn kinh, sau đó trở nên không dám tin, lộ ra hãi nhiên và hoảng sợ!
Phốc!
Trên hư ảnh, bỗng nhiên đầu ông ta bị đánh mở!
Đó là một thanh thiết kiếm rỉ sét không biết từ đâu mà đến.
Một kiếm chém ra, trực tiếp xuyên qua!
Ngay lúc đó, trong một tiểu thế giới cách nơi đây không biết bao nhiêu tỷ tỷ vạn dặm, một mảnh sương mù bao phủ, Lạc Hoàng ngồi xếp bằng, trong mắt đều là hãi nhiên và sợ hãi.
Thiết kiếm rỉ sét xuyên qua vô tận không gian, từ giữa trời rơi xuống, trực tiếp bổ đôi đầu ông ta, mang theo một chùm đế huyết ngũ sắc!
“Đế không thể nhục, vậy thì chết.”
Một lão giả miệng đầy răng vàng ung dung xuất hiện, sau đó cười nói, tìm được chỗ Lạc Hoàng ẩn giấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận