Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 690 - Đại quyết chiến cuối cùng, tám mươi vạn năm Tiên Cổ Chi Loạn, ta là ai?

Càng đừng nói Chuẩn Tiên Đế khó diệt, nhưng đối mặt với công phạt của người cùng cấp bậc, càng khó có thể phân tâm.
Bọn họ muốn bảo vệ khu vực khác, nhưng cũng không có sức để phân tâm.
Ầm bùm bùm!
Đại chiến kinh thế cuối cùng bùng nổ, Chuẩn Tiên Đế giao thủ quá mức khủng bố, nhiều Cổ Giới trong nháy mắt hóa thành cát bụi.
Đây là một trận đại chiến khủng bố không thể tưởng tượng nổi, không có bất cứ sinh linh nào có thể tránh thoát.
Sơn Hải thành sừng sững mấy vạn kỷ nguyên, cuối cùng bị mấy vị Tiên Vương Dị Vực hợp lực công phạt đánh thành những mảnh vụn, bay bốn phương tám hướng, vào trong vũ trụ.
Cánh cửa thứ nhất để Chống lại Dị Vực bị đánh thủng,
Nếu như không phải nơi này có nhiều pháp trận thủ hộ, nói không chừng trong nháy mắt đã bị đánh thành tro bụi
Tiên Vực liều mạng phản kháng, rất nhiều người trong trận chiến này tỏa sáng chói mắt, nỗ lực chống lại Dị Vực.
Có người đi theo cũ của Cố Trường Sinh, cũng có cường giả Tiên Vực từ các nơi chạy tới, vì bảo vệ quê hương và cố thổ ở sau lưng mà chiến đấu.
Thiên kiêu vô thượng từng đi tới giới khác cũng trở về, tham gia vào trận chiến này.
Xích Vương, Thái Hư Hoàng, Sở Đế, Cửu Đầu Vương, Tô Nghê Thường...
Bọn họ đã thành đạo, thực lực vượt xa người cùng cấp, đều có thiên tư thành tựu Tiên Vương.
Nhưng không có thời gian để bọn họ lớn mạnh.
Bọn họ sinh nhầm thời đại, vốn tưởng rằng sẽ nghênh đón huy hoàng, cuối cùng lại phải chém giết chinh chiến trong máu và lửa.
Đương nhiên, có người chết trong trận chiến này, không tìm thấy xương cốt.
Trận đại chiến này giằng co mấy chục vạn năm, quét ngang khu vực chỗ Sơn Hải thành, hóa thành một vùng phế tích, người và cố thổ ngày xưa đều biến mất.
Hơn phân nửa cương vực Tiên Vực rơi vào tay giặc, sóng triều hắc ám từ phương hướng Dị Vực ùn ùn kéo đến.
Hết thảy tu sĩ lùi lại, dùng thủ đoạn mạnh nhất và nội tình trấn thủ cố thổ của mình.
Trong trận chiến này cũng có số lượng lớn tu sĩ quy hàng Dị Vực, lựa chọn dấn thân vào bên kia.
Điều này cũng rất bình thường, trong đại chiến có người lựa chọn bách chiến bất khuất, tất nhiên cũng có người chọn đầu hàng để sống.
Ầm!
Long trời lở đất, ngân hà cuốn ngược, vũ trụ gào thét, đại đạo vù vù.
Vũ trụ chỗ Tiên Vực một mảnh u ám, kỷ nguyên tận cùng, đại chiến đáng sợ nhất lan đến chư thiên.
Năm tháng vô tình, nó có thể giết chết thiên kiêu cái thế, có thể xóa đi tồn tại cấm kỵ, không có bao nhiêu sinh linh có thể trường tồn bất diệt.
Dù là ngoài ý muốn hay nhân quả, khi sông năm tháng trôi đi, từ xưa tới nay, bao nhiêu anh kiệt chôn xương, bao nhiêu thiên kiêu nằm xuống, chết đi.
Thời gian thoi đưa, từ lúc Cố Trường Sinh rơi vào hắc ám cũng đã trôi qua tám mươi vạn năm.
Có thể nói thương hải tang điền, Tiên Vực sớm đã biến đổi lớn, cảnh còn người mất.
Tiên Vực từng phồn hoa huy hoàng giờ bị đánh nát, trôi nổi ở khắp vũ trụ, chẳng biết đi về đâu.
Bao gồm ba nghìn Đạo Vực cũng thế.
Bây giờ còn lại bao nhiêu Đạo Vực?
Không người nào biết, sớm bị tồn tại Tiên Vương đánh thành bột mịn.
Nhưng có thể tìm ra một chút phế tích dĩ vãng trong mảnh vụn đại lục bị tàn phá của trung tâm vũ trụ trôi nổi, nói rõ chiến tranh và thương năm đó.
Đây là những đạo thống cổ xưa, thế gia bất hủ đã từng nhìn xuống nghìn vạn năm, bây giờ đều hóa thành kiếp thổ, không còn tồn tại.
Bọn họ lựa chọn tử chiến, cuối cùng tất cả ngã xuống ở trong trận chiến ấy, nhân vật đã từng huy hoàng, thiên kiêu cái thế đều chôn vùi trong đó.
Mảnh thiên địa này, còn lại cái gì?
Ngoại trừ những thế giới tự lập cấm khu thì đều bị đánh chìm phế tích.
Rất nhiều đạo thống và thế lực, truyền thừa của đại tộc trường tồn từ xưa tới nay, bây giờ cũng không còn thấy vết tích nữa.
Vết tích từng tồn tại cũng bị người xóa đi.
Chỉ có rất ít thế lực đạo thống có tồn tại Chuẩn Tiên Đế tọa trấn mới có thể bảo tồn nó trong trận chiến này, nguyên tộc rời khỏi chốn cũ, đi mở mang tiểu thế giới.
Nhưng tộc đàn như vậy rất ít, tồn tại Chuẩn Tiên Đế, một phương vũ trụ nghìn vạn kỷ nguyên cũng không thấy sinh ra một vị, thực sự quá hiếm có.
Đây là một mảnh nhỏ lịch sử cổ không trọn vẹn, truyền thừa đứt đoạn, Nhân Đạo đỉnh cao biến mất, lĩnh vực tiên đạo đã trở thành truyền thuyết, được tu sĩ hiện nay xưng là Tiên Cổ Chi Loạn.
Năm đó sau khi đánh một trận, còn có rất nhiều tồn tại vô thượng cùng nhau ra tay, phân tách thiên địa, tái tạo lại trên chín tầng trời, tạo ra một mảnh thiên địa mới tương đối ổn định sau chiến tranh, dung nạp tu dưỡng một số tộc đàn và đạo thống sinh sống.
Dưới Cửu Thiên, địa tuyệt thiên thông, không phải tu sĩ lĩnh vực tiên đạo thì khó có thể đi thông con đường này.
Tiên Vực bị tàn phá hiện giờ sớm đã đạo tắc nghiền nát, đại đạo không xuất hiện, linh khí khô kiệt, tu sĩ sừng sững ở cảnh giới Thánh Nhân đã có thể xưng tổ làm tôn.
Tồn tại Chí Tôn cảnh không xuất hiện trong trần thế, cường đại đến có thể trấn thủ an bình vạn năm.
Nhưng ở nơi thế gian bị tàn phá này vẫn có vật chất hắc ám đang chảy xuôi, thỉnh thoảng có sinh linh Dị Vực xuất hiện, tàn sát bừa bãi tám phương.
Trận chiến năm đó, Dị Vực cũng không chịu nổi, dư ba từ Chuẩn Tiên Đế giao thủ sao có thể dễ dàng chịu đựng được.
Nhưng so với Tiên Vực, thiệt hại nặng nề mà Dị Vực nhận lấy có thể nói không đáng kể.
"Chẳng lẽ đây là chữ viết trước thời Tiên Cổ?"
Trên một mảnh đại lục bị tàn phá, rất nguyên thủy, cổ mộc che trời, nhưng có bộ lạc và tộc đàn sinh hoạt.
Một đoàn nam nữ trẻ tuổi đang dò tìm một nơi di tích đột nhiên xuất hiện, lúc này một thiếu nữ tuổi thanh xuân đang khiếp sợ nhìn một tấm bia đá trước mắt, giật mình nói.
Chữ viết phía trên rất xa lạ, không phải chữ viết đương đại.
Hơn nữa tấm bia đá này vô cùng cổ xưa đối với bọn họ, vạn năm là thời gian không thể đo lường, huống chi lấy mười vạn năm làm đơn vị đo đếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận