Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 499 - Đế lộ nhiều tàn khốc, thiên kiêu thành xương khô, nhân quả của Thái Thượng Tiểu Đạo Quân

Ầm ầm!
Quyền quang chiếu sáng khung trời, khí huyết dâng trào không gì sánh được!
Thân thể của Xích Vương bị đánh nổ, đầy trời đều là máu tươi, cảnh này vô cùng làm cho người ta sợ hãi, khiến mọi người đều ngơ ngẩn, thần hồn không kiềm được phát run.
Máu của Xích Vương mang theo ma tính, có hơi thở và phù văn màu đen tưới xuống, khiến mặt đất vốn đã thủng lỗ chỗ trông như bị lửa địa ngục đốt cháy.
Chỉ có Xích Vương Thương lóe tia sáng u tối, rung ù ù, đùng một tiếng nổ tung hư không, cắm phập xuống đất.
Bốn phương tám hướng thoáng chốc tĩnh mịch xuống. Rất là yên lặng, không có người nói chuyện phá vỡ không khí này.
Khủng bố như Xích Vương, Lục Quan mà tuyệt thế, quét ngang vô địch, chinh chiến Đế lộ, nghiền nát vô số thiên kiêu, giết đến tám phương sợ sệt.
Nhân vật như vậy một đường thẳng tiến, đã định sẵn là nhân vật chính trong thiên địa.
Nhưng bây giờ, hắn thua!
Dùng hết mọi thủ đoạn cũng không đánh lại Cố Trường Sinh.
Thậm chí vận dụng sáu tiên khí, diễn biến Vũ Trụ Đồ, thần uy mênh mông, có thể đè chết tất cả kẻ địch.
Nhưng Cố Trường Sinh cũng bày ra sáu tiên khí, sức chiến đấu ngập trời, đập nát mọi thứ, làm mọi người giật mình.
Thân hình của Xích Vương chia năm xẻ bảy, máu chảy đầm đìa, giống như sắp tan biến trong thiên địa.
Tất cả tu sĩ đều sợ sệt, thần hồn run rẩy, hai chân mềm như bún, không kiềm được muốn quỳ lạy.
Cố Trường Sinh đứng sừng sững trên không trung, giống như một sinh linh Hỗn Độn hình người, bị vô tận ánh sáng rực rỡ bao phủ, khí nuốt vạn cổ, quét ngang chư thiên.
Uy thế vô địch đó vang dội từ xưa đến nay, người nào có thể địch?
Dựa vào thủ đoạn chí cường, cứng rắn đập nát Xích Vương, trăm loại thần thông, vạn loại huyền diệu, tất cả bị thực lực cường đại phá hết.
Trận chiến này có thể nói là cuộc chiến mạnh nhất trong kỷ nguyên này của Nguyên Thủy Chi Lộ.
Đương thời thiên kiêu đệ nhất nhân, đạp đổ tất cả tiến lên, đánh bại tồn tại Cấm Kỵ Xích Vương.
Nếu tin tức này truyền ra sẽ dấy lên sóng biển kinh thiên, dẫn phát động đất khủng bố.
Thiên kiêu trước kia không thể so sánh với Xích Vương.
Vị này là một trong những người siêu mạnh ở Nguyên Thủy Chi Lộ.
Tồn tại Cấm Kỵ khác cũng chỉ xếp song song với Xích Vương, không có nắm chắc có thể đánh thắng hắn được.
Nhưnng hôm nay, Cố Trường Sinh dùng tu vi chưa đến Chuẩn Đế cảnh đánh thắng Xích Vương, bày ra thực lực không thể tưởng tượng.
Mọi người đều rung động đến tê dại, hoàn toàn khác với dự liệu lúc trước.
“Rốt cuộc tu vi kiểu gì? Thân thể như vậy quả thực vượt qua tưởng tượng, bất cứ thể chất đại thành nào đều không đánh lại hắn!”
“Không phải Xích Vương không mạnh, hắn là yêu nghiệt khủng bố chưa từng có, sức chiến đấu khủng bố đến khó tin.”
“Dù là con ruột Chân Long cùng cảnh giới ngày xưa cũng không đánh lại Xích Vương, bị hắn đè chết."
Tất cả tu sĩ bốn phía run giọng, không giữ bình tĩnh được.
“Chào Thần Tử.”
Chỗ Nguyên Từ Mẫu Khí Sơn, một bóng dáng xõa tóc dài đi tới, đúng là Cố Hạo Thiên, vẻ mặt mang theo dày đặc vui sướng bất ngờ và rung động.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng Cố Trường Sinh mạnh đến mức độ này, Xích Vương cũng không đánh lại hắn.
Máu vẩy ra trong không trung, tứ tán.
Cố Trường Sinh gật đầu, nhìn thoáng qua Cố Hạo Thiên.
Sau đó ánh mắt bị cây Xích Vương Thương hấp dẫn sự chú ý, trong thiên địa có dị tượng hiện ra, hoa sen máu nở rộ, phù văn rực rỡ, có từng dòng máu tươi hội tụ, sau đó một bóng người tái tạo lại, hiện hình, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở bất ổn.
Đúng là Xích Vương.
Hắn rất cường đại, bản thể chính là một giọt máu thần bí, có thân thể bất tử.
Cố Trường Sinh đã sớm dự liệu được điều này.
Bởi vì Xích Vương không có nguyên thần, hoặc nên nói nguyên thần của hắn dung hợp vào từng giọt máu, trừ phi bốc hơi hắn thành hạt ánh sáng, nếu không thì rất khó giết chết.
Điểm này không phải bí mật gì trong toàn bộ Nguyên Thủy Chi Lộ.
Xích Vương nhìn chằm chằm Cố Trường Sinh:
“Điều này sao có thể? Ngươi tu luyện cái kiểu gì...”
Hắn không tin nổi, chẳng còn huênh hoang và cuồng vọng như lúc trước nữa.
Bị đè chết một lần, sau đó tái tạo lại thân thể, nhưng không phải không có hao tổn.
Thực lực, rất hiển nhiên đã hao tổn khá nhiều.
Khí huyết của Cố Trường Sinh vẫn như cũ dâng trào vượng thịnh, khó mà tưởng tượng.
Hơn nữa, làm Xích Vương khó mà chấp nhận nhất là gông xiềng màu vàng hiện ra trên người Cố Trường Sinh.
Mặc dù như vậy, Cố Trường Sinh vẫn có thể đè chết Xích Vương.
Điều này khiến trong lòng Xích Vương vô cùng thê lương, hùng hổ xông đến, kết quả gặp kết cục như vậy?
Kể từ hôm nay, hắn không thể tranh hùng được nữa.
Lục thế mà có một không hai, quét ngang vô số thiên kiêu.
Nhưng bây giờ gục ngã tại đây.
Hôm nay hắn thua hoàn toàn, chiếm ưu thế ở các mặt, nhưng không địch lại Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh thật sự rất sâu không lường được.
Đạo tâm của Xích Vương không ổn định, trái tim tranh phong nhiễm hạt bụi, vô cùng bi ai và mờ mịt.
"Ha ha ha, ta thế nhưng thua...”
Xích Vương cười như kẻ điên, Xích Vương Thương bị nỗi lòng của hắn ảnh hưởng cũng rung nhẹ, phát ra tiếng rên rỉ.
Nó chịu đựng lực lượng đáng sợ của Cố Trường Sinh cũng không gặp tổn hại bao nhiêu, nhưng lúc này từng hoa văn màu máu sáng lên, răng rắc nứt rạn như sắp vỡ vụn.
Cố Trường Sinh nét mặt rất lạnh lùng nhìn Xích Vương, chẳng có chút cảm xúc thương hại.
Đế lộ tàn khốc biết bao, thiên kiêu thành xương khô.
Có nhiều thiên kiêu tội nghiệp hơn Xích Vương, nên hắn chẳng có gì đáng giá đồng tình thương hại.
Mắt Cố Trường Sinh lóe tia sáng kỳ lạ, thầm nghĩ:
“Nhưng Xích Vương này quả thực rất mạnh, giao thủ nhiều chiêu với ta như vậy, thậm chí khiến ta vận dụng sáu tiên khí.”
Có tia sáng đen lóe lên trong lòng bàn tay Cố Trường Sinh, mang theo lực lượng tà ác kỳ dị không ngừng biến ảo, thoáng chốc trở thành hình dạng hạt giống, giây lát đã trong giai đoạn nẩy mầm.
Đây là Ma Chủng.
Cố Trường Sinh định thừa dịp gieo vào người Xích Vương.
Có thêm một chiến phó thì về sau bớt nhiều rắc rối.
Tuy hiện giờ hắn cũng không có nhiều phiền phức.
Qua ngày mai, e rằng trên Nguyên Thủy Chi Lộ chẳng còn ai dám chống lại hắn.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói mơ hồ truyền đến:
“Đạo huynh với lứa tuổi như vậy mà đã tu ra sáu luồng tiên khí, thật là không dám tưởng tượng."
Một bóng dáng xuất hiện trước mắt mọi người, khuôn mặt phong cách cổ xưa, có đạo ý tràn ngập, tử khí mênh mông, khoác áo đạo, giống như không tồn tại trong mảnh thiên địa này.
Nhưng mà thiên địa đều dường như bởi vì hắn mà yên lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận