Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 276: Thời Gian Đúng Là Trùng Hợp, Trà Lâu Gặp Lại, Tâm Tư Nhỏ Của Ma Nữ

Trong mắt một đám nam tử trẻ tuổi càng lộ ra vẻ điên cuồng ngưỡng mộ, nhìn chằm chằm thân ảnh động lòng người kia.
Đúng lúc này, tất cả mọi người cảm giác hư không nơi đó một trận mơ hồ.
Một thân ảnh yểu điệu mặc cung trang váy đen đi ra, khuôn mặt hại nước hại dân, mang theo mị hoặc kinh người.
“Là nàng!”
“Ma nữ Xiển Thiên Giáo!”
Một vài người trẻ tuổi hoảng sợ nói, trong mắt lộ ra ngưng trọng, rất xem trọng ma nữ, bộc lộ vẻ kiêng kị.
Đám tộc nhân trẻ tuổi đến từ mười vạn cấm khu lại lộ ra ánh mắt nóng bỏng.
Nhưng sau một khắc sắc mặt đại biến, đột nhiên đỏ lên, mạch máu muốn nứt, vô cùng hoảng sợ lui lại.
“Còn nhìn chằm chằm ta nữa, đừng trách mình không còn mắt.” Mặc dù ma nữ cười tủm tỉm, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ hàn ý, có chút biến sắc.
Diệp Minh Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, hỏi, “Ngươi tới làm gì?”
“Nói cho ngươi một tin tức tốt.” Ma nữ vẫn cười tủm tỉm như cũ.
“Tin tức tốt gì?”
“Cố Trường Sinh, hắn đã đến Vũ Hóa tinh vực, bây giờ đang ở trong cổ thành Huyền Ly.”
“Cái gì?”
Trong mắt Diệp Minh Nguyệt đột nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ, đứng dậy, không còn vẻ lạnh nhạt tùy ý như vừa rồi.
Ma nữ từ trong hư không đi tới, khí chất mị hoặc, gương mặt hại nước hại dân, mỹ lệ như không chân thực.
Bên trong vạn tộc Thái Cổ có rất nhiều nhân vật trẻ tuổi nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Nhưng rất nhanh vang lên một trận kêu rên, khóe miệng chảy máu, hãi nhiên rút lui.
Ma nữ cong mắt, đôi mắt như bảo thạch, lộ ra thần thái, lúc này ý cười càng sâu.
Nàng âm thầm thi triển tinh thần bí thuật, những người chăm chú nhìn nàng đều bị thương, ăn thiệt thòi, trong lòng lập tức run lên.
“Không hổ danh xưng ma nữ, khiến người ta khó mà suy đoán tâm tư...”
“Ma nữ Xiển Thiên Giáo vô cùng thần bí, không ai biết rõ lai lịch của nàng. Nhưng không thể phủ nhận chính là, nàng có dung nhan khiến người ta hoài nghi sẽ bị trời ghen ghét đó kị, thật sự quá đẹp, nhìn một chút sẽ không nhịn được say mê.”
“Đúng vậy, từng có truyền nhân của thế lực bất hủ vô cùng tự tin theo đuổi nàng, vượt ngang rất nhiều đạo vực, nhưng lại bị ma nữ đánh bại, mất hết thể diện, từ đó không gượng dậy nổi.”
“Đó là một kỳ nữ, nghe nói có mấy vị Vương giả trẻ tuổi trong hoàng tộc Thái Cổ cảm thấy rất hứng thú với nàng...”
Đám tu sĩ nghị luận ầm ĩ, trên đài cao phía trước, hai nữ tử đều là giai nhân thiên tư quốc sắc khó tìm trên thế gian, một người tôn quý tuyệt mỹ, một người khuynh quốc khuynh thành.
Bây giờ, trên mặt ma nữ hiện lên ý cười, mở miệng nói mấy câu.
Diệp Minh Nguyệt nghe vậy, đột nhiên đứng dậy, trong mắt lộ ra kinh hỉ.
Một màn này khiến tất cả tuổi trẻ tu sĩ đứng trên các ngọn núi xung quanh đều sửng sốt.
Bọn họ lai lịch bất phàm.
Thân phận cũng tôn quý không thể nói, nếu không sẽ không thể đứng ở chỗ này nghe Diệp Minh Nguyệt đàn.
“Cái gì! ?”
“Vừa rồi ma nữ nói chính là... Cố Trường Sinh?”
Đồng dạng, thực lực của bọn họ cũng không đơn giản, thính lực vô cùng cường đại, ma nữ cũng không tận lực giấu diếm.
Đám người kịp phản ứng, lập tức ngây dại.
Tin tức Cố Trường Sinh hiện thân tại cổ thành Huyền Ly còn không truyền vào trong tiên thành.
Vẻ mặt đám thiếu niên trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ lập tức mất tự nhiên, toàn thân lạnh xuống.
Đối với bọn họ mà nói, Cố Trường Sinh không chỉ là một vô địch tồn tại trong thế hệ trẻ tuổi, còn là một tên sát thần.
Số lượng truyền nhân hoàng tộc Thái Cổ chết trong tay Cố Trường Sinh không ít.
Nhất là tộc quần chí cường như Đọa Long Lĩnh, truyền nhân cũng bị Cố Trường Sinh đánh đến vẫn lạc bỏ mình, thậm chí phong sơn mười vạn năm.
“Xem ra Trường Sinh đạo huynh không quên ước định với ta.” Diệp Minh Nguyệt buông cái đàn dài trong tay xuống, khẽ mỉm cười nói.
“Nhưng làm sao ngươi lại biết tin tức này? Lần trước từ hạ giới trở về, ngươi vẫn luôn cố ý tránh ta, chẳng lẽ đã làm việc gì trái lương tâm sao?”
Bỗng nhiên nàng thu liễm ý cười, trong Trọng Đồng đen như mực, phù văn lít nha lít nhít không ngừng lấp lóe, tập trung vào ma nữ.
Nàng luôn có cảm giác... Ma nữ có chuyện giấu diếm nàng.
Nếu là người bình thường bị Trọng Đồng nhìn chằm chằm như thế, tâm thần đã sớm thất thủ, khó mà kháng cự.
Vẻ mặt ma nữ tự nhiên, không biến hóa, vẫn cười tủm tỉm nói, “Ngươi đừng quản làm sao ta lại biết tin tức này, hiện tại chuyện giữa ngươi và Cố Trường Sinh còn chưa ra sao đâu.”
“Được, tạm thời tin ngươi một lần.”
“Ta tự mình đi gặp Trường Sinh đạo huynh.”
Diệp Minh Nguyệt khẽ cười một tiếng, gật đầu, chuẩn bị khởi hành, tiến về cổ thành Huyền Ly gặp Cố Trường Sinh.
Tính cách của nàng thản nhiên, tự nhiên hào phóng.
Ma nữ nói tin tức này cho nàng biết, rõ ràng là cho nàng cơ hội.
Hai người là bạn thân, có thể xưng không giấu nhau cái gì, đương nhiên nàng sẽ tin tưởng ma nữ không có điều kiện.
“Đi thôi, đừng để Cố Trường Sinh chờ lâu, người ta đã nhớ đến ước định với ngươi ở cổ thành Vọng Nguyệt rồi đó.” Ma nữ vẫn cười tủm tỉm, trên mặt không nhìn ra dị sắc khác.
Chỉ là trong lòng khẽ thở dài, có chút bực bội.
Lúc Cố Trường Sinh mới rời Cố gia tại Nam Thắng đạo vực, nàng đã biết.
Chỉ là chưa từng hiện thân gặp mặt ở cổ thành Huyền Ly thôi.
Biết rõ suy nghĩ của Diệp Minh Nguyệt, là bạn thân, đương nhiên nàng không làm ra chuyện hoành đao đoạt ái được.
Nhưng mà...
Chuyện xảy ra ở hạ giới, thời gian này vẫn bồi hồi trong lòng nàng, khó mà tán đi.
Đúng lúc này, ong một tiếng!
Trong hư không nơi xa bỗng nhiên có một đạo kim quang xuất hiện, giống như đại đạo tràn ngập thần ý kim quang từ trên trời kéo dài tới nơi đây.
Đó là một tấm Kim Bảng.
Rơi vào trước mặt Diệp Minh Nguyệt.
“Thần dụ của phụ hoàng...”
Vẻ mặt Diệp Minh Nguyệt hoang mang, tiếp được thần dụ, nhìn qua nội dung bên trên, sau đó không khỏi lộ ra mấy phần bất đắc dĩ và cười khổ.
“Đây là cái gì?” Ma nữ hỏi.
“Con trai một vị Tổ Hoàng của Vạn Hoàng Sào đích thân đến bái phỏng, mang theo trọng lễ mà đến, phụ hoàng bảo ta đi gặp mặt.”
Diệp Minh Nguyệt thấy ma nữ không hiểu, liền giải thích, trong lòng cũng rất bất đắc dĩ.
Lúc nào không đến, lại đến vào lúc này.
Thời cơ này... Đúng là trùng hợp a!
“Không thể cự tuyệt sao?” Ánh mắt ma nữ khẽ nhúc nhích, hỏi ngược lại.
“Không thể, phụ hoàng nói ta đi gặp mặt, bởi vì đối phương mang theo lễ vật quá nặng nề.” Diệp Minh Nguyệt bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận