Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 151: Hoàn Nhất Cảnh Cửu Chuyển, Áo Gấm Về Quê, Tô Tiểu Huyên Cảm Động (2)

Tài nghệ phương diện thần hồn của tộc Tâm Ma có thể nói là có một không hai ở Tiên Vực.
“Đạo Tâm Chủng Ma thần thông, tạm thời có thể đền bù thiếu sót phương diện thần hồn của ta, sau này có cơ hội, sẽ rèn đúc thêm thần hồn chi pháp cho Hỗn Độn Thể.”
“Dù sao thần hồn vô cùng thần bí, muốn sáng tạo một môn thần pháp ở phương diện này, tại cảnh giới bây giờ của ta còn rất khó khăn.” Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói.
Hắn rất rõ ràng thực lực của mình, biết rõ mình có ưu thế hay là thiếu sót gì.
Mặc dù bây giờ hắn được xưng là vô địch cùng thế hệ, nhưng cũng không tự đại kiêu ngạo, mà rất lạnh nhạt tỉnh táo.
Hắn nghiêm túc phân tích điểm yếu của mình, hiểu rằng hiện nay hắn không chỉ phải tăng thực lực, càng phải tăng cấp độ thần hồn lên... Mặc dù phương diện này hắn cũng đã nghiền ép cùng thế hệ rất nhiều rồi.
Nhưng so với nhục thân có thể chiến đấu với Thánh Nhân của hắn, thì cấp độ thần hồn đúng là kém hơn không ít.
Thánh Nhân hoàn toàn có thể dùng quy tắc và pháp lực nghiền ép hắn, sẽ không để hắn tuỳ tiện đến gần người.
Hơn nữa thần hồn bất diệt, Thánh Nhân có thể Tích Huyết Trùng Sinh, khó mà giết chết.
Sau đó mấy ngày, Cố Trường Sinh cô đọng mấy khối Hỗn Nguyên Thạch kia trước, lại dung hợp vài sợi hỗn độn khí nhập thể, Hỗn Nguyên Kiếp Diệt Tạo Hóa Kim Thân tăng lên một tia.
Nhưng khoảng cách đến ba mươi sáu nghìn năm trăm sợi hỗn độn khí nhập thể, đạt đến cảnh giới tiểu thành còn rất xa xôi.
Về phần tu vi, ý niệm thông suốt, mỗi giai đoạn đạt tới tình trạng hoàn mỹ nhất không thiếu sót gì, hắn sẽ lựa chọn đột phá.
Ầm ầm!
Mấy ngày nay hoàng đô Cảnh Dương không hề an tĩnh, vô số tu sĩ không cách nào nhập định tu luyện, bị tiếng vang kinh khủng ở chỗ sâu trong hoàng cung làm cho kinh sợ.
Cả tòa hoàng thành đều vang lên tiếng oanh minh, trận văn bị kích hoạt, không ngừng lấp lóe sáng lên.
Tu sĩ không biết còn tưởng rằng có đại địch xâm lấn.
Chỗ sâu trong hoàng cung.
Nơi đó giống như chỗ sâu trong vũ trụ, trở về lúc khai thiên, sương mù bao phủ thiên địa, một mảnh ảm đạm, hỗn độn khí chìm nổi, vô số thần phù nở rộ, các loại hung thú cường đại hiển hiện trong đó.
Có Thao Thiết, Hỏa Tước, Cùng Kỳ, Chu Yếm, Xích Long... Nhìn như đang chém giết, nhưng cũng hiển lộ ý thần phục, quỳ phục tại bốn phương tám hướng.
Nhìn một màn này.
Tất cả mọi người đều run rẩy vì khí tức truyền ra, thần hồn muốn nứt, cũng cảm nhận sâu sắc cái gì gọi là phá cảnh, không khỏi sợ hãi rung động.
“Thật đáng sợ, hư ảnh trong đó đều là hung thú Thái Cổ tiếng tăm lừng lẫy, mỗi đầu đều đứng thẳng ngập trời...”
“Chuyện này là do Thần Tử Cố gia đang ở hoàng đô...”
“Đây chính là cảnh tượng lúc hắn đột phá sao? Quá dọa người rồi, cả hoàng triều đều rung động, tất cả trận văn cũng bị kinh động, thậm chí trong hoàng cung, rất nhiều kiến trúc bị tung bay, không tiếp nhận được dư ba...”
Đông đảo tu sĩ nghị luận, nhìn về phía hoàng cung.
Bọn họ kinh hãi không thôi, lần đầu tiên biết được, hóa ra một người phá cảnh lại có động tĩnh lớn như vậy.
Cảnh tượng như vậy, duy trì trọn vẹn một tuần.
Áo trắng của Cố Trường Sinh bay phần phật, từ trạng thái tu luyện tỉnh lại.
Hỗn độn linh hải đã mở rộng đến trăm vạn dặm, pháp lực vô tận, khí tức càng thêm mênh mông hào hùng hơn trước, trong lúc giơ tay nhấc chân giống như kéo theo một mảnh sơn hải đại thế!
“Đến Hoàn Nhất cảnh cửu chuyển, đáng tiếc Thiên Đạo Bia Hoàn Nhất cảnh không ở giới này, không biết đã biến mất ở hạ giới nào, nếu không ta có thể thử phá vỡ vô thượng cực cảnh.”
Cố Trường Sinh có chút tiếc nuối, đương nhiên hắn còn không phá vỡ được mà vào Kiếp Kiều cảnh, còn có thể tiếp tục tăng lên tại Hoàn Nhất cảnh, hắn cũng không vội.
Nhưng lúc này, nghĩ đến lão tổ đã căn dặn hắn, nói lúc tu vi của hắn đến Hoàn Nhất cảnh viên mãn thì về tộc một chuyến.
Sau đó.
Cố Trường Sinh gọi Tô Tiểu Huyên, hỏi, “Thời gian này, chuyện của cổ quốc Xích Ly như thế nào, hoàng tộc Thái Cổ đã rút lui rồi sao?”
Tô Tiểu Huyên gật đầu nói, “Đúng vậy, công tử, không chỉ như thế, Sở Yêu Nguyệt tự mình mang binh, giết vào vương đô Xích Ly, đã chiếm lĩnh được rồi, hiện tại Xích Ly thần phục, lãnh địa dung nạp vào quốc thổ Cảnh Dương...”,
“Công tử, nàng thay đổi thật sự quá lợi hại, một lệnh phát ra, đầu của một trăm vạn tu sĩ phản loạn lăn xuống, mí mắt cũng không nhảy một cái.”
Lúc đầu, Sở Yêu Nguyệt cũng là thiên kiêu đến Tử Trúc Lâm như nàng.
Nhưng nhoáng một cái, đã mấy năm trôi qua, nàng đã thành một vị Nữ Hoàng sát phạt quả quyết, có được hoàng đạo chi nghiêm, Tô Tiểu Huyên không nhịn được có chút thổn thức.
Bản thân vẫn chỉ biết gọt linh quả cho công tử thôi.
Không để ý đến cảm khái của nha đầu này, Cố Trường Sinh gật đầu, cũng rất hài lòng đối với Sở Yêu Nguyệt.
Nữ Hoàng vạn cổ trong tương lai, bây giờ đã có hình thức ban đầu rồi...
Ngược lại là Tô Tiểu Huyên, thân là đại năng vô thượng kiếm đạo chuyển thế, hiện nay còn không có xu thế thức tỉnh.
Chẳng lẽ đang chờ đợi thời cơ nào hay sao?
Nhưng không biết đến lúc đó nàng còn nhận vị công tử như mình không, phải làm chút chuẩn bị mới được.
Đột nhiên, Tô Tiểu Huyên nghĩ đến cái gì, hai đầu lông mày có chút ưu sầu, chần chờ và do dự nói, “Công tử...”
“Nói đi.” Cố Trường Sinh nhìn nàng một cái.
“Thọ nguyên của sư phụ ta không còn nhiều, bà ấy truyền tin đến, ta muốn về tông môn thăm bà ấy một chuyến, dù sao bà ấy đã nuôi lớn ta. Trong thời gian này, nếu có chuyện gì, ngươi có thể phân phó Liên Tinh, ta đã thông báo với nàng rồi.” Tô Tiểu Huyên ngẩng đầu lên, sau đó yếu ớt nói, “Nàng cũng đã nhớ kỹ rồi.”
Loại chuyện này, đương nhiên phải được Cố Trường Sinh cho phép trước.
Nhưng theo tính cách của công tử, chắc hẳn sẽ không cự tuyệt nàng.
Nhưng nàng vẫn có chút thấp thỏm....
Nghe vậy, Cố Trường Sinh cười, xoa nàng đầu nói, “Ta biết rồi, ngươi và ta ở cùng nhau mấy năm, cũng nên trở về nhìn một chút. Dù sao áo gấm về quê cũng tốt.”
“Kiếm phái Hoán Nhan đúng không? Để ta cho người mang một ít vật kéo dài tuổi thọ đến đó, chỉ cần sư phụ ngươi chưa đến tình trạng thiên nhân ngũ suy, sống thêm mấy vạn năm nữa cũng không có vấn đề.”
Nếu là người khác nói ra lời này, chắc chắn Tô Tiểu Huyên sẽ trợn trắng mắt, căn bản không tin.
Nhưng Cố Trường Sinh nói như vậy, ánh mắt của nàng lập tức sáng lên như sao, sau đó rạng rỡ, vô cùng cảm động, trịnh trọng gật đầu, mang theo giọng mũi nói, “Vâng, tạ ơn công tử, công tử thật tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận