Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 510 - Tái tạo thế giới bên trong, ý thức thay thế Thiên Đạo, đạo chia ba nghìn (2)

Trong trạng thái này, nguyên thần của Cố Trường Sinh giống như thành Thiên Đạo, chấp chưởng hết thảy, hờ hững vô tình, sáng tạo hết thảy.
Ánh sáng Chuẩn Đế càng lúc càng sâu, dường như trải qua các đợt rèn luyện năm tháng cổ xưa.
Cùng lúc đó, bên ngoài phủ đệ Xích Vương.
Rất nhiều tu sĩ kính cẩn chờ đợi, trong đó có hai thiên kiêu khác của Cố gia, tồn tại Cấm Kỵ Cố Ngân Hà và một trùm thiên kiêu nữ giới, Cố Thanh.
Cố Ngân Hà là một nam nhân khuôn mặt anh tuấn, xương gò má tỏa tiên quang rực rỡ, sắc mặt hơi nhợt nhạt, giống như bệnh lâu chưa lành, người mắt sáng có thể nhìn ra hắn bị thương căn nguyên.
Trước đó Cố Ngân Hà luôn bế quan ở một chỗ thần bí để chữa thương, cắt đứt liên hệ với bên ngoài.
Cố Ngân Hà mới bị Cố Hạo Thiên tìm được, báo cho hắn biết nhiều chuyện phát sinh gần đây.
“Chúng ta khiến Cố gia mất mặt.” Cố Thanh có chút áy náy, trên Nguyên Thủy Chi Lộ khó mà quét ngang tám phương, xưng Đế bất bại, nếu như trong kỷ nguyên xưa kia thì nàng vô địch tuyệt đối.
Nhưng ở kỷ nguyên này thì bọn họ chỉ có thể thành lá cây cho người khác.
Dù là Cố Ngân Hà, người từng cực kỳ rực rỡ chói lọi của Cố gia cũng thế, lúc ở Chung Cực Chi thành bị người đánh lén, bị thương nặng.
Hổ thẹn với danh tiếng của Cố gia.
May mà kỷ nguyên này Cố Trường Sinh đến, quét ngang Nguyên Thủy Chi Lộ, mới khiến hiện tượng này xoay chuyển.
“Thần Tử đang cảm ngộ ấn ký Thiên Đạo, rơi vào ngộ đạo, không biết mất bao lâu mới tỉnh lại.” Cố Hạo Thiên đi ra, nói.
Cố Ngân Hà dứt khoát nói:
“Ấn ký Thiên Đạo? Trong tay của ta có khá nhiều, nếu Thần Tử cần thì cứ việc lấy.”
Tuy ấn ký Thiên Đạo quý giá, nhưng nếu Cố Trường Sinh cần thì Cố Ngân Hà sẵn lòng lấy ra ngay.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Cố Trường Sinh mạnh hơn hắn!
Việc này khá bình thường trong Cố gia.
Cố Trường Sinh càng mạnh thì Cố gia sẽ càng cường đại, mới có thể hướng dẫn Cố gia đi lên con đường càng cao, càng thêm huy hoàng.
“Trong tay của ta cũng có hai ấn ký Thiên Đạo.” Cố Thanh bổ sung thêm.
Cố Hạo Thiên gật đầu, nói:
“Trong tay ta có một cái.”
Mấy người bàn bạc, chuẩn bị tặng ấn ký Thiên Đạo cho Cố Trường Sinh.
Trong một số ghi chép trong truyền thuyết, có thể dung hợp nhiều ấn ký Thiên Đạo thành một loại căn nguyên Thiên Đạo.
Bọn họ suy đoán Cố Trường Sinh dự định làm như vậy.
“Mới rồi hình như Giới Uyên rung động, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong khi Cố Trường Sinh cảm ngộ ấn ký Thiên Đạo thì sâu trong Chung Cực Chi thành, một chỗ tối tăm sương mù Hỗn Độn bao phủ, vài giọng nói tang thương cổ xưa vang lên, mang theo dày đặc mệt mỏi.
"Quả thực là rung động, vài dấu ấn vô thượng khắc bên trên đã mơ hồ rất nhiều. Chúng ta không giữ được bao lâu."
"Chẳng lẽ Giới Uyên lại sắp bạo động? Nhưng cách lần trước mới không đến tám trăm kỷ nguyên mà?” Một giọng nói bên cạnh mang theo ngạc nhiên nghi ngờ, khó hiểu nói.
“Vốn nên là vạn kỷ nguyên bạo động một lần, hiện tại không ngăn được nữa, đến lúc đó Giới Uyên vỡ đê, nhấn chìm Tiên Vực, ba nghìn Đạo Vực không một ai có thể may mắn thoát khỏi." Một âm thanh khác chua chát nói, chất chứa bất đắc dĩ chấp nhận số phận.
“Nếu vẫn không có Đế sinh ra, lần này Giới Uyên bạo động, Thương Mang rơi xuống, tất cả sinh linh đều phải chết, Tiên Vực cũng sẽ nghênh đón Quy Khư."
“Ài.”
"Khoảng thời gian này, chỗ không người Dị Vực cũng không yên ổn, lại công thành, dường như lại có một vị vương, thành tựu Chuẩn vô thượng...”
Mấy giọng nói này vô cùng già nua, giống như ngọn nến sắp tắt, nhỏ giọng bàn luận trong hắc ám, có bi ai và hoàn toàn bất lực.
“Mạnh đến đâu thì cũng là bươm bướm trong lồng chim, khó mà tránh thoát... "
Bọn họ thầm thì, âm thanh dần dần biến mất.
Phương xa là vực sâu tối tăm, xây dựng đê đập, chống cự lại tất cả vật chất màu đen từ vực sâu xô tới.
Vực sâu quá lớn, dù là vũ trụ thì dường như chỉ là một hạt bụi nhỏ ở trong đó, xung quanh có mảng lớn vách vực, cao lớn vô biên.
Trên vách vực có hang động, khe nứt, mọc cành cây kỳ lạ, sông và biển màu đen treo lơ lửng, có hội tụ thành hồ nước hẹp dài.
Sông, hồ nước, hải dương đều dường như do một đám vũ trụ tổ thành, giống như một đám thế giới rũ xuống mà hình thành.
Mỗi một lần có vật chất từ miệng vực xô tới là sông, hồ nước, hải dương run rẩy.
Tất cả thế giới và vũ trụ đều sụp xuống, bị tiêu diệt, trở thành bột mịn.
Sinh linh ở trong đó muốn phản kháng cũng không thể.
Kẻ mạnh nhất thì vận dụng hết những gì mình có vọt ra, rồi ngơ ngẩn mà tuyệt vọng nhìn vật chất màu đen xô tới, giống như đống cát, rào rào trở thành hạt bụi.
Những hạt bụi này ở trong hắc ám từ từ tái tạo lại, hình thành vũ trụ và thế giới mới, sinh ra sinh mệnh mới.
Sau đó, chờ đợi bọn họ là lần tiếp theo vật chất màu đen gột rửa.
Lặp đi lặp lại, tựa như luân hồi.
Đối với sinh linh ở bên ngoài đê đập thì cảnh tượng như vậy diễn ra mỗi ngày, nhìn quen mắt.
Nhưng đối với sinh linh vốn sinh hoạt trong những vũ trụ và thế giới này thì bọn họ cần thời gian vô tận mới có thể biết được sự thật.
Đây là cảnh tượng khiến người tuyệt vọng.
Đầu bên kia đê đập là vùng đất hắc ám vô tận, cũng là tận cùng của Chung Cực Chi thành.
Đây là nơi rất nhiều thiên kiêu và tu sĩ đều chưa từng đặt chân tới.
Ánh sáng điềm lành huyền diệu bao phủ nguyên tòa Xích Vương phủ.
Cố Trường Sinh tỉnh lại từ trạng thái ngộ đạo, lại lần nữa cảm ngộ huyền diệu trong mấy ấn ký Thiên Đạo khác.
Đây là một quá trình quên hết tất cả, cả người giống như là chìm đắm trong thần thức không minh, trạng thái vượt qua nhiều kỷ nguyên.
Trong quá trình này, bản thân Cố Trường Sinh cũng không chú ý đến ánh sáng trong đỉnh đầu của hắn càng lúc càng chói lòa, có hơi thở đại đạo đan vào.
Cũng có hơi thở tựa như khai thiên tích địa, dựng dục Hỗn Độn.
Thân thể chủ động dâng lên tiên khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận