Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 108: Lấy Hỗn Nguyên Thạch Mở Rộng Nội Thế Giới, Tu Vi Lần Nữa Đột Phá

Ngay khi bên ngoài đang oanh động vì tin tức của Cố Trường Sinh.
Bản thân hắn lại ở trong sơn môn của Thanh Huyền đạo trường, không để ý đén chuyện này.
Về phần có thể bại lộ bí mật Hỗn Độn Thể hay không, hắn càng không để ý.
Đây là chuyện không thể tránh khỏi.
Một khi xuất thế, chỉ cần chiến đấu, đương nhiên sẽ bộc lộ chỗ thần dị.
Hơn nữa!
Coi như thế nhân biết rõ hắn là Hỗn Độn Thể, thì có thể như thế nào?
Hắn có nhiều thiên phú thủ đoạn, Hỗn Độn Thể chỉ là cái một cái mà thôi.
Át chủ bài đã xuất hiện ở ngoài ánh sáng, thường đã không phải là thủ đoạn mạnh nhất.
Trong thế giới của Thanh Huyền Đạo Chủ!
Trên vùng núi rất bình tĩnh, tốc độ thời gian trôi qua không giống bên ngoài.
Thanh Huyền Đạo Chủ xếp bằng trên một tảng đá, một thân trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hòa ái mang ý cười.
Có thời gian, ông ấy liền giảng giải thế giới tạo hóa chi đạo huyền diệu cho Cố Trường Sinh, không muốn một thân cảm ngộ của mình bị tiêu tán.
Bây giờ, trên người ông ta càng phát ra khí tức mục nát rõ ràng.
Đại nạn sắp tới.
Cho dù là thiên nhân cũng không ngoại lệ.
“Chẳng lẽ tiền bối thật sự không có biện pháp sống thêm một thế sao?”
Cố Trường Sinh hỏi, vừa lấy lại tinh thần trong trạng thái lĩnh ngộ.
Sau khi giao chiến với Thiên Hoàng Nữ, các phương diện tu luyện, cảm ngộ đã có tăng trưởng.
Đồng thời càng thêm hiểu rõ về thực lực bản thân.
Cũng chính là rõ ràng quá trình tu hành của bản thân!
Trình độ lĩnh ngộ thi triển các loại thần thông bảo thuật đã đạt đến trình độ có thể xưng là kinh khủng.
Thậm chí hắn đã bắt đầu thử dung hợp bảo thuật, hiện ra thủ đoạn càng mạnh hơn.
“Sống thêm một thế thì như thế nào, một thế này ta đã mất đi đỉnh phong. Mặc dù đại thế sáng chói lại mở, nhưng đã không thuộc về ta...” Nghe nói như thế, Thanh Huyền Đạo Chủ mỉm cười nói, nhìn rất thoáng.
Ông ấy cũng rõ ràng.
Theo quy tắc thiên địa thay đổi, trình độ linh khí thay đổi, rất nhiều gia hỏa trước kia chỉ dám tự phong ấn tu vi sống tạm nhao nhao xuất thế, muốn tranh đoạt thiên mệnh trong một thế này.
Tiên Vực rộng lớn vô ngần, mang theo thiên mệnh, mới có thể cam đoan lịch kiếp bất diệt.
Nếu không sao có thể đi tranh tiên vị chứ?
Mà ở trong đó còn bao gồm vạn tộc Thái Cổ bây giờ.
Chủng tộc năm đó vô cùng cường hoành, cũng bắt đầu hiện ra uy thế của nó, bắt đầu điên cuồng xâm lược, tìm kiếm cơ duyên.
Đây cũng là nhân quả tuần hoàn.
Đáng tiếc, đối với ông ấy mà nói, chuyện này đã giống như trăng trong nước.
Cố Trường Sinh im lặng.
Một vị cường giả mạnh nhất sống rất nhiều kỷ nguyên, trong thời gian này lại xuống dốc.
Hắn cũng học được rất nhiều.
Cho dù là vì nguyên nhân nào, đây cũng là một tồn tại đáng giá khâm phục.
Sau đó, Cố Trường Sinh cáo từ và rời khỏi thế giới của Thanh Huyền Đạo Chủ, chuẩn bị đột phá.
Hắn không thích quá trình áp chế tu vi, tất cả đều là nước chảy thành sông.
Hơn nữa, bảy ngày sắp trôi qua, đại hội ngắm trăng, sắp đến rồi.
Phi Tiên Lâu mở ra, tuyệt đối sẽ hội tụ càng nhiều thiên kiêu Chí Tôn!
Cường giả tụ tập, sẽ trở thành một cơ hội để đột phá tu vi.
“Cũng phải thúc đẩy quá trình tu luyện nội thế giới. Các loại thế giới tạo hóa thần thông, đều căn cứ vào cơ sở này.”
Cố Trường Sinh nghĩ.
Lại tiện đường đến Tàng Bảo Các của Thanh Huyền đạo trường, dự định lựa chọn sử dụng thần tài mà bây giờ hắn cần để tu luyện.
Luyện hóa viên hạt giống thế giới kia, trong thiên môn của hắn đã mở ra nội thế giới thuộc về mình rồi.
Mà bây giờ.
Phạm vi thế giới trong đó có thể theo tu vi của hắn tăng trưởng mà khuếch trương.
Nhưng nếu không luyện chế thần vật, hình thức ban đầu chân chính của đại thế giới rất khó cô đọng.
Mặc dù có hỗn độn khí làm nền móng, nhưng thật ra vẫn cách xa lúc chân chính thành hình.
“Bái kiến Thần Tử.” Nhìn thấy Cố Trường Sinh đi tới, thị vệ trông coi Tàng Bảo Các cung kính nói.
Bây giờ tại Thanh Huyền đạo trường, dường như tất cả mọi người đều biết gặp Cố Trường Sinh như gặp Đạo Chủ đích thân tới!
“Ta đến tìm chút đồ.” Cố Trường Sinh nói, để thị vệ không cần đa lễ.
Tại toàn bộ Thanh Huyền đạo trường, cũng chỉ có các vị trưởng lão chí cường và Đạo Chủ mới có tư cách tùy ý đi vào các nơi.
Cho dù Sở Thanh Huyền là truyền nhân cũng không thể, cần các vị trưởng lão chí cường giới thiệu.
Đương nhiên, nói bảo tàng của Thanh Huyền đạo trường là một tòa cung điện, chẳng bằng nói là một cái động phủ.
Đi vào trong, nhìn như điện đường.
Hơn nữa trên vách đá còn có vết búa, vết kiếm, rất rõ ràng, đây là tạc ra, có một loại quy tắc huyền diệu nào đó.
“Trong điển tịch của Cố gia có ghi chép về Hỗn Nguyên Thạch, chắc hẳn nơi này cũng có đi.” Cố Trường Sinh thầm nghĩ, ánh mắt mang theo chờ mong, tìm tòi các nơi.
Lúc rời Cố gia, hắn cũng không mang theo quá nhiều thần tài, về phần Hỗn Nguyên Thạch, còn không có một khối.
Cái gọi là Hỗn Nguyên Thạch, chính là thứ sinh ra ở trong hỗn độn, cứng rắn đến mức khó tưởng tượng.
Mặc dù giá trị không thể so sánh với Thế Giới Thạch, nhưng cũng là một loại chí bảo phôi thô trời sinh.
Đây là một loại chí bảo phôi thô hiếm có, cho dù là tu sĩ Thánh Nhân cảnh cũng phải trân quý.
Góp nhặt để sau này luyện khí, nhưng đối với Cố Trường Sinh, công dụng của nó không chỉ như thế.
Hắn muốn rút Hỗn Nguyên chi khí bên trong Hỗn Nguyên Thạch ra, nhờ vào đó khuếch trương nội thế giới của mình một cách hoàn chỉnh.
Cuối cùng, trong một đống thần tài tiên trân, Cố Trường Sinh tìm được mấy khối Hỗn Nguyên Thạch.
Mặc dù mỗi khối chỉ to bằng nắm đấm, nhưng giống như ẩn chứa vô cùng hỗn độn khí, cực kì nặng nề.
Lại nửa ngày sau, Cố Trường Sinh mới tiếc nuối rời đi.
“Đáng tiếc, tìm khắp Tàng Bảo Các cũng chỉ tìm được mấy khối mà thôi, xem ra Hỗn Nguyên Thạch thật sự khó tìm.”
Trong lòng Cố Trường Sinh tiếc nuối nói.
Đương nhiên hắn cũng biết rõ, thậm chí một vài vô thượng đại giáo cổ lão còn không tìm được một khối chí bảo phôi thô được ghi chép trong điển tịch này.
Nếu bên ngoài xuất hiện bất luận tin tức gì liên quan tới Hỗn Nguyên Thạch, tuyệt đối sẽ dẫn phát một trận gió tanh mưa máu kịch liệt.
Chí bảo có thể ngộ nhưng không thể cầu, đến Thánh Nhân cũng sẽ tâm động.
Thanh Huyền đạo trường có thể tìm được mấy khối như thế, cũng coi như ngoài ý liệu.
“Trước cứ thử luyện hóa hết mấy khối này, sau đó lại phân phó tộc nhân đi tìm.”
Cố Trường Sinh trở lại cung điện, lấy mấy khối Hỗn Nguyên Thạch ra, bắt đầu rút hỗn độn chi khí trong đó ra.
Ầm ầm!
Rất nhanh.
Một trận âm thanh như kinh lôi từ trong cung điện truyền đi, giống như khai thiên tích địa, khiến thị vệ cảnh giữ ở bên ngoài và các đệ tử Thanh Huyền đạo trường đi ngang qua đều kinh hãi ngạc nhiên.
Bây giờ cung điện của Cố Trường Sinh đã có quang huy mịt mờ bao phủ.
Xung quanh tràn đầy sương mù, giống như thời kì Thái Cổ, khí tức đáng sợ lưu chuyển trong đó.
Mặt đất rung động, từng sợi uy năng nặng nề giống như có thể áp sập chư thiên bộc phát, trực tiếp khiến cả ngọn núi lung lay sắp đổ.
Cũng may xung quanh có khắc lục trận văn bảo hộ không biết đã tồn tại bao nhiêu vạn năm trước, mới khiến những này ba động tản mạn ra này không phá hủy xung quanh.
“Thần Tử Cố gia đang tu luyện sao? Uy thế thật dọa người.” Đám thị vệ nhìn nhau, vẻ mặt chấn kinh.
“Không hổ là Hỗn Độn Thể mà bên ngoài đang lưu truyền, chỉ là tu luyện thôi, vậy mà lại có dị tượng kinh thế như thế.” Một đám trưởng lão của Thanh Huyền đạo trường cũng bị oanh động, cực kì chấn động, xuất hiện trên bầu trời bên ngoài.
Nếu là Chí Tôn trẻ tuổi bình thường tu luyện, làm gì có uy thế này, đơn giản giống như muốn khai thiên vậy.
Đương nhiên bọn họ cũng biết rõ Thần Tử Cố gia viễn siêu Chí Tôn trẻ tuổi bình thường.
Nhưng... Vẫn khiến bọn họ hồi hộp như cũ.
Một ngày sau đó, cuối cùng sương mù bao phủ chân trời đã tiêu tán.
Trong cung điện.
Cố Trường Sinh thở phào một hơi, nhìn Hỗn Nguyên Thạch đã hóa thành tro tàn trong tay, rơi vào trầm tư.
Tu vi của hắn đã từ Hoàn Nhất cảnh nhất chuyển, đột phá đến Hoàn Nhất cảnh ngũ chuyển.
Phạm vi nội thế giới phát triển gấp mười lần, có khoảng ngàn dặm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận