Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 269: Cách Nhìn Của Tiên Vực Về Cố Trường Sinh, Trương Trì Có Đạo, Hôm Nay Luận Đệ Nhất Pháp

Chuyện xảy ra ở Hắc Tử quáng tinh không giấu diếm được, rất nhanh đã truyền ra trong một phạm vi, dẫn phát oanh động không nhỏ.
Hoàng Lạc.
Đó chính là dòng dõi của một vị Tổ Hoàng vô địch thuộc Vạn Hoàng Sào, thiên phú và lai lịch đều kinh khủng đến vô biên, dường như không có người bì được.
Vừa xuất thế đã có tu vi Thánh Nhân cảnh.
Cùng là thế hệ trẻ tuổi, nhưng tu vi đã vượt xa đám người một mảng lớn.
Nhưng tại Hắc Tử tinh khoáng, hắn ta lại bị người ta mưu hại, cơ duyên bị đoạt mất.
Nhục nhã như thế khiến Hoàng Lạc tức sùi bọt mép, sát ý băng lãnh như muốn đóng băng tinh hà.
Mà rất nhiều người suy đoán, đều chỉ về một người.
Sau đó Hoàng Lạc lấy Thiên Hoàng kính ngược dòng tái diễn tình cảnh lúc đó, nhìn thấy một hình ảnh vô cùng mơ hồ, bị quy tắc thiên địa quấy nhiễu.
Trong đó bóng người một thân áo trắng hơn tuyết, những thứ khác đều không nhìn thấy rõ!
Kết quả như thế, lập tức khiến bốn phương tám hướng ồn ào, sôi trào.
“Rất có thể là Thần Tử Cố gia, thế hệ trẻ tuổi, ngoại trừ hắn ra, còn có ai có năng lực và can đảm như thế?”
“Thần Tử Cố gia thích mặc áo trắng, hơn hẳn trích tiên lâm trần, theo hình ảnh truyền ra, tám chín phần mười chính là hắn.”
“Đáng tiếc... Vẫn không có chứng cứ rõ ràng, chỉ rõ đây là Thần Tử Cố gia ra tay.”
“Đúng vậy, chỉ dựa vào một thân áo trắng đã kết luận là Thần Tử Cố gia sao? Nếu ta mặc áo trắng, có phải cũng là Thần Tử Cố gia rồi không? Lần này Vạn Hoàng Sào phải ăn thiệt thòi lớn, đến Hoàng Lạc cũng không có biện pháp.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thần Tử Cố gia đúng là càng ngày càng sâu không lường được, không hổ là người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, vậy mà có thể cướp đoạt cơ duyên của Hoàng Lạc ngay dưới mi mắt đám Thánh Nhân và Đại Thánh của Vạn Hoàng Sào...”
Ở các nơi đều có tu sĩ nghị luận, không ngờ việc này lại có liên quan đến Cố Trường Sinh.
Hiện nay Cố Trường Sinh đã rất hiếm khi bị người khác lấy ra so sánh với người cùng thế hệ.
Mà chuyện này dường như đã trả thành chuyện ăn ý trên toàn bộ Tiên Vực rồi.
Như một tòa núi lớn vắt ngang trên đỉnh đầu cùng thế hệ, đè ép tất cả mọi người không thở nổi.
Thế hệ trẻ tuổi khác đều có thể xưng vô địch trong một thế hệ, có thể quét ngang thể, không người có thể tranh phong.
Ai dám xưng vô địch, ai dám nói bất bại?
Tiên Vực quá rộng lớn vô tận, một khu vực đều khó nhìn đến cuối cùng.
Thiên kiêu nhiều như sao trời sáng chói, khó mà tưởng tượng được.
Còn Cố Trường Sinh chính là một vòng mặt trời rực rỡ nhất, sáng chói nhất, chiếu rọi vạn cổ, đánh vỡ rất nhiều ghi chép của rất nhiều kỉ nguyên ở Tiên Vực, danh xưng thần thoại vô địch trong thế hệ trẻ tuổi này.
Dường như đây chính là cách nhìn và công nhận của tất cả các thế lực trong Tiên Vực đối với Cố Trường Sinh.
Trường Sinh Cố gia, trên thần đảo trung tâm.
Trong cung điện nguy nga sừng sững, tinh khí tràn ngập, mây mù bao phủ đến giữa đầu gối.
Bảo châu lơ lửng, minh khắc các loại trận văn, giống như từng ngôi sao trời tô điểm trong vũ trụ.
Cố Trường Sinh đã trở lại gia tộc, ngồi xếp bằng ở đây, đang luyện hóa tất cả Tuế Nguyệt Thạch mà hắn mang về, dùng cho cường hóa luân hồi thần thông của mình, đồng thời từ đó cảm ngộ được quy tắc tuế nguyệt.
Tuế nguyệt chi lực, thật ra là vận dụng quy tắc tuế nguyệt.
Mặc dù đến cảnh giới này của hắn, cách cảm ngộ lực lượng quy tắc một khoảng không ngắn, còn sớm để gắn với thời gian.
Nhưng từ nhỏ Cố Trường Sinh đã được thiên địa ưu ái, thể chất áp chế vạn đạo, cảm ngộ và chưởng khống các loại quy tắc dễ như trở bàn tay.
Cho nên hiện nay hắn đàn suy nghĩ nghiên cứu lực lượng quy tắc.
Mỗi một loại thần thông bảo thuật diễn hóa đến cực hạn, đều có thể dung hợp và vận dụng lực lượng quy tắc khác nhàu.
Cho dù là thần thông chí cường cũng là như thế.
Về phần lời đàm luận bên ngoài, Cố Trường Sinh cũng không chú ý nhiều.
Hắn nghĩ mình chỉ ra ngoài lấy cơ duyên mà mình cần có thôi.
Đến cuối cùng.
Hoàng Lạc tức giận, cũng không tìm được tung tích hắn, càng không có chứng cứ chỉ ra là hắn ra tay, hắn ta không muốn cũng phải ăn phần thiệt thòi này.
Trên nửa đường, Cố Vô Song cáo từ rời đi, bước lên con đường của nàng ta, trước đó còn nhìn chằm chằm vào mắt Cố Trường Sinh nói, nàng ta sẽ đến luân hồi cuối cùng, chờ một người.
Cố Trường Sinh cười một tiếng, biết rõ Cố Vô Song coi hắn giống như một bông hoa tương tự, muốn nghiệm chứng có thể tin vào luân hồi không.
Trở lại trong tộc, Liên Tinh và Cổ Thần Mục đều đang bế quan, chuẩn bị đột phá cảnh giới.
Mà trong thời gian này, hắn cũng đang mở rộng thay đổi nội thế giới của mình, để nó diễn biến đến thế giới hoàn chỉnh.
Ngoại trừ núi non sông ngòi, hải dương hồ nước ra, Cố Trường Sinh bắt đầu diễn hóa nhật nguyệt tinh thần.
Dùng Thái Dương Chân Hỏa hóa thành mặt trời, dùng Côn Bằng Bảo Thuật diễn hóa Thái âm chi lực, hóa thành mặt trăng.
Kể từ đó, nhật nguyệt giao thế xuất hiện, ban đêm luân chuyển, sau đó hắn lại dùng lực lượng thần thông quy tắc khác nhau diễn hóa các loại sao trời.
Mỗi một ngôi sao trời đại biểu cho một loại thần thông bảo thuật chí cường.
Có Chân Hoàng lăng không, có kiếm mang phá thiên, có đạo tạng nạp binh....
“Nếu nắm giữ Cán Huyền Kinh đến một trình độ nhất định, hẳn có thể diễn hóa sinh mệnh...”
Cố Trường Sinh có chút tiếc nuối.
Nối thế giới mở rộng, đồng thời nguyên thần của hắn cũng đang tinh tiến.
Đối với hắn mà nói, đây là hắn lấy thân biến thành thế giới chi đạo, bao dung vũ trụ càn khôn, thế gian vạn vật.
Nửa tháng sau, phát giác nguyên thần cần một cơ hội để tiến thêm một bước, Cố Trường Sinh cũng từ trạng thái tu luyện tỉnh lại.
“Cái này không liên quan đến gông cùm xiềng xích của bình cảnh, thuần túy là cảm thấy tiếp tục như vậy, nguyên thần khó có thể tăng lên với biên độ lớn.”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, giống như đang giải thích cho mình nghe, hắn cũng cảm thấy không nên kéo mình căng chặt, có nhiều khi cần buông xuống tu luyện.
Nửa tháng sau, thỉnh thoảng hắn sẽ chỉ điểm cho người cùng thế hệ trong tộc một chút, cũng thỉnh thoảng giao lưu cảm ngộ, thể ngộ con đường của riêng mình với các lão giả đức cao vọng trọng, bối phận cao đến dọa người trong tộc.
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua.
Từng đạo cầu vồng vùn vụt lao qua bầu trời, đều là tộc nhân của Cố gia, bận bịu một ngày tu luyện của mình.
Đây là một tòa núi lớn, tọa lạc trong hư không.
Cao chín vạn trượng, tiên hoa thần mộc, thánh dược tỏa hương thơm.
Rất nhiều Thụy Thú ẩn hiện, thông linh trí tuệ, vô cùng bất phàm.
Trên đỉnh núi là một tòa cung điện xưa cũ, cung điện cũng không lớn, khoảng, hai ba mươi dặm.
Đá xanh dựng thành cung, bên trong ngay ngắn, ít có hoa văn trang sức.
Trong đó có năm sáu vị lão nhân, dáng vẻ uể oải, thong dong tự tại.
Hoặc đang quét lá cây linh mộc rụng xuống dưới.
Hoặc đang vẩy nước quét nhà, thần tuyền óng ánh.
Cả tòa cung điện phát ra khí tức mát lạnh thanh tịnh.
Trước cung điện.
Mấy tên thị vệ mặc ngân giáp ngồi xếp bằng, đao đặt ngang trên đầu gối, trấn thủ cửa cung, phong mang chi khí xen lẫn, cũng tràn ngập sát khí!
Ong!
Hư không vặn vẹo, trong nháy mắt đám thị vệ mở mắt, lập tức có đao quang bắn ra, mơ hồ có xé rách không gian.
Sau đó nhìn thấy người tới, trên mặt bọn họ không khỏi lộ ra ý cười, cung kính nói, “Bái kiến Thần Tử.”
Cố Trường Sinh từ trong hư không rơi xuống đất, khẽ gật đầu với bọn họ, tiến vào trong cung điện.
“Trường Sinh, lại tới rồi à!”
“Hôm nay chuẩn bị luận đạo gì với chúng lão phu vậy?”
Cố Trường Sinh chào từng người, mỉm cười nói, “Hôm nay, Trường Sinh muốn thỉnh giáo các vị tổ gia về đệ nhất pháp.”
Ong!
Cả tòa cung điện lập tức trở nên yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận