Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 610 - Lục Đạo Diệu Căn chín, vào Luân Hồi Hải, Táng Đế hoài nghi

Lời này nghe như giống như nể mặt.
Nhưng thật ra cũng là châm chọc mỉa mai.
Khoảnh khắc nghe lời này, Tô Huyên nổi khùng lên, sát khí ngập trời, bầu trời âm u nổ tung, như sắp hủy diệt vũ trụ.
Nàng đâu chịu nổi cơn tức này, trên khuôn mặt tuyệt đẹp trắng mịn như sứ không tỳ vết tràn ngập băng giá.
"Tìm cái chết!"
"Không cần thiết tức giận, như thế nào, không tin ta sao?"
Cố Trường Sinh nhanh chóng giữ nàng lại, hơi bất đắc dĩ, tính khí này của Tô Huyên quả nhiên là không giết người không được.
Nàng có thể tu đến Chuẩn Tiên Đế cũng là không dễ dàng.
Thật không biết vô số kỷ nguyên qua, nàng rốt cuộc đã giết bao nhiêu người.
"Hừ... "
Không phải Tô Huyên không tin Cố Trường Sinh, nhưng nàng không muốn bị Hoành Đế châm chọc mỉa mai.
Tô Huyên dựng đứng chân mày lá liễu lườm Cố Trường Sinh một cái, rút cổ tay ra khỏi tay hắn.
Nàng không ra tay, nhưng hơi lạnh toát ra khiến mặt đất và không gian đóng băng vụn khủng bố.
Chuẩn Tiên Đế một ý niệm có thể ảnh hưởng vũ trụ sinh diệt, lời này không phải nói chơi.
“Lục Đạo Diệu Căn ở trong Luân Hồi Hải, nhưng không có tu vi Chân Tiên thì ngươi không có hy vọng cướp đoạt được.”
Thấy Cố Trường Sinh ba lần bốn lượt ngăn cản Tô Huyên, Táng Đế trong lòng càng nghi hoặc, lại nhìn qua.
Cố Trường Sinh không nói nhiều, thản nhiên nói:
“Cái đó thì chưa chắc.”
Với điều kiện không bại lộ thân phận thực, đám sinh linh này không tạo thành uy hiếp với hắn.
“Tên này cuồng vọng y như Huyên Đế, không thèm để mọi người vào mắt!”
"Quả thực đáng giận."
“Chút nữa sẽ cho hắn biết tay, giả vờ cái gì, còn chưa chạm vào ngưỡng cửa lĩnh vực Tiên Đạo nữa là!”
“Ta thấy tên này là mặt trắng nhỏ, không có Đế thì hắn lấy đâu ra tư cách đứng đây!”
Có sinh linh tức giận, hâm mộ ghen ghét, cũng có sinh linh cười nhạt, sát khí đằng đằng.
Lời của Cố Trường Sinh nhấc lên sóng to gió lớn ở xung quanh.
Tuy hắn có Tô Huyên ở phía sau chống lưng.
Nhưng nói ra lời như vậy không cảm thấy rất ngu xuẩn sao?
Sinh linh Dị Vực và Cửu U Táng Thổ có tu vi mạnh hơn hắn nhiều, yếu nhất cũng là Đại Đế cảnh đỉnh, đứng ngạo nghễ cao Nhân Đạo.
Hắn có mạnh đến mấy cũng chỉ ở Đại Đế cảnh.
Làm sao tranh giành với nhóm bọn họ được?
“Sâu trong Luân Hồi Hải có sáu cánh cửa, rìa sáu cánh cửa là nơi Lục Đạo Diệu Căn mọc, ngươi phải cẩn thận.”
Tuy Tô Huyên tức giận muốn giết người, nhưng sự tình liên quan an nguy của Cố Trường Sinh, nàng rất nhanh tỉnh táo lại.
Sau đó Tô Huyên giải thích cẩn thận cho Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh thầm thận trọng, nghe không sót một chữ nào.
Tiên căn kết trong Luân Hồi Hải?
Cố Trường Sinh liếc mắt qua, trông thấy khu vực chính giữa Luân Hồi Hải có dải sáng rực rỡ như ngân hà.
Nơi đó giống như vô tận ngân hà rũ xuống, hội tụ với nhau hình thành cái gọi là biển.
Nơi đó cách bờ rất xa xôi.
Trừ Luân Hồi Thụ khô héo ra, toàn bộ Luân Hồi Hải trầm tịch, chỉ có muôn vàn đốm sáng bị gột rửa.
Nó rất rộng lớn, giống như khảm vào sâu trong vũ trụ, không có giới hạn, ánh sáng rực rỡ khác với khu vực bên bờ.
Nơi đó càng giống đại dương màu bạc không giới hạn.
Hơn nữa, tự thành một giới, to còn hơn một phương Đạo Vực.
Sóng biển bạc thỉnh thoảng dâng lên, ở nơi đó nổi lên từng đợt sóng.
Trong cơn sóng, Cố Trường Sinh cảm thụ được hơi thở của luân hồi.
Từng vòng luân hồi!
Ở đây nửa tháng, giọng của Táng Đế lại cất lên, vang vọng toàn bộ Luân Hồi Hải.
“Lục Đạo Diệu Căn đã chín!”
Bên bờ sớm có sinh linh Cửu U Táng Thổ, con cái hậu bối của Hoành Đế Dị Vực chờ đợi.
Hai bên đều có hơn mười người.
Trừ ba tên Đại Đế cảnh đỉnh ra, sinh linh khác đều vào lĩnh vực Tiên Đạo.
Nhưng không có Tiên Vương.
Dù ở tận cùng Cửu U Táng Thổ cũng hiếm khi thấy Tiên Vương, sinh linh bình thường không thể so sánh địa vị với Tiên Vương.
Nơi này rộ lên ồn ào.
“Tên đó tới kìa.”
“Không ngờ thật sự đến chịu chết, Luân Hồi Hải sẽ trở thành chỗ chôn xác của hắn.”
Có người lạnh lùng cười nói.
Trong hậu nhân Hoành Đế có một nam nhân dáng vẻ trẻ trung đi ra, màu da trắng trẻo, ánh mắt rất sâu thẳm, nhưng hơi thở lại rất tang thương, lưng cõng một thanh trường kiếm, là tu vi Chân Tiên cảnh hậu kỳ.
Hắn tên là Hoành Vũ, tôn tử ruột của Hoành Đế.
Hắn nhìn chằm chằm đằng trước:
"Tên này bất kính với Bất Hủ Chi Đế, nên giết.”
Cố Trường Sinh cũng xuất hiện bên bờ, không để ý tầm mắt sau lưng, cau mày.
Toàn bộ Luân Hồi Hải đều biến thành một mảnh màu bạc rực rỡ, rất chói lọi, khác hẳn với cảnh hắn nhìn thấy lúc đến.
Cố Trường Sinh ngửi được mùi hương rất kỳ dị, thơm ngát, khiến người không kiềm được ngủ say, rơi vào luân hồi.
“Dị tượng khi Lục Đạo Diệu Căn chín?”
Cố Trường Sinh nhẹ giọng nói, theo sau cất bước trực tiếp đạp sóng mà đi. Luân Hồi Hải màu bạc bắn tung, quy tắc luân hồi ở trong nước không dính vào người hắn một ly.
Cố Trường Sinh cất bước vào sâu trong, rất nhẹ nhàng, tựa như ung dung tản bộ.
Những lực lượng quy tắc không cách nào ngăn trở bước chân của hắn.
“Không ngờ tên này biết lực lượng luân hồi...”
Hoành Đế hơi bất ngờ, nhưng không để ý nhiều.
So sánh với quy tắc Lục Đạo, lực lượng luân hồi chỉ là một loại diễn biến của nó.
Nhờ cậy rất nhiều thần vật cùng với cơ duyên đều có thể lĩnh ngộ điều khiển nó.
Nhưng lực lượng Lục Đạo, Hoành Đế tìm khắp chư thiên, đi di tích ở các nơi, cuối cùng phát hiện chỉ có ở sâu trong Luân Hồi Hải.
Táng Đế nhướng mày, bỗng nhiên tâm huyết sôi sục, sinh ra bất an và điềm xấu.
Táng Đế càng hoài nghi lai lịch của Cố Trường Sinh hơn.
Nhiều sinh linh ở bên bờ thầm giật mình.
“Thì ra kẻ này có chút bản lĩnh, hèn gì dám kiêu ngạo như vậy. Nhưng thế thì sao? Đi càng nhanh, chết càng mau.”
“Sương mù luân hồi bao phủ, đến lúc đó Chân Tiên cũng phải cẩn thận, sẽ có nguy hiểm lạc đường.”
Từng đợt thần hồng phá không gian, rất nhanh, đám sinh linh này cũng rời khỏi bờ biển, đạp sóng mà đi, đuổi theo bước chân của Cố Trường Sinh.
Trên Luân Hồi Hải có quy tắc kỳ dị bao phủ, không thể bay, chỉ có thể đi trên mặt biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận