Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 594 - Giang Sơ Nguyệt nửa đêm bái phỏng, thay đổi ký ức

Lúc này, một vị tộc lão bỗng nhiên đến đây, mang theo một khối ngọc giản phát ra ánh sáng nhạt lấp lánh, đưa cho Cố Trường Sinh, nói: "Đại Đế, đây là ngọc giản ghi chép toàn bộ bí ẩn về Tiên Môn của tộc ta."
Bọn họ biết Cố Trường Sinh sẽ đồng ý hoàn toàn là vì bí ẩn của Tiên Môn.
Mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, bọn họ vẫn đưa ra thành ý của mình.
"Bí ẩn của Tiên Môn?"
Cố Trường Sinh gật đầu, nhận lấy, chuẩn bị lát nữa có thời gian sẽ tìm hiểu.
Tuy Tiên Môn mờ mịt khó tìm, nhưng cách trăm nghìn kỷ nguyên, cuối cùng sẽ hiện ra một lần trên thế gian.
Càng đừng nói kỷ nguyên này chính là đại thế hoàng kim rực rỡ, Tiên Môn vừa hiện, kinh động vô số tu sĩ ở ba nghìn Đạo Vực.
Chí hướng của hắn, là thành tựu trên Tiên Đế.
Sau đó, khi vị tộc lão của Thái Hư Thần Tộc kia rời đi, Cố Trường Sinh quan sát ngọc giản này, thần quang hà thụy nhè nhẹ đan xen, chiếu rọi trong lòng bàn tay hắn, tựa như rèn từ tiên ngọc.
Hắn đưa thần niệm vào thăm dò, trên mặt lộ ra chút khác lạ.
Có người nói Tiên Môn là cánh cửa cần thiết để đi thông nơi thành tiên trên cửu thiên.
Trong Tiên Môn có đường thành tiên.
Nhưng nhân vật bước qua đường thành tiên, thành tựu Chân Tiên đều giữ kín như bưng, không muốn nói nhiều về chuyện này.
Ngay cả Chân Tiên cũng không biết nơi thành tiên là ở đâu.
Chỉ có thể nói nơi đó quá mức thần bí, tràn đầy vô tận huyền diệu và quỷ dị.
Cũng có cơ hội siêu thoát, đó là nơi tuyệt mật của thiên địa, phong trấn cửu thiên chư ma.
Còn có cách nói khác, đường thành tiên này được tạo thành từ rất nhiều xương cốt của Chân Tiên.
Ở một Thành Tiên Tinh trên cửu thiên.
Muốn tới nơi đó cần đi qua rất nhiều kiếp nạn dưới cửu thiên như thiên hỏa lôi kiếp, địa phong hỏa kiếp, cửu âm thiên kiếp.
Dù là thành đạo giả cũng khó mà đi hết con đường kia, sẽ chết ở trên đường, thân tử đạo tiêu.
Vạn cổ đến nay, nếu thành đạo giả thuộc nhóm đỉnh cao không có Tiên Môn, cuối cùng cả đời cũng khó mà bước vào cảnh giới cao hơn.
Mà Chân Tiên là cấp bậc siêu thoát Đế cảnh, cũng chỉ có đẳng cấp yêu nghiệt như Cố Trường Sinh mới có thể phá vỡ gông xiềng giữa hai cảnh giới.
Có thể dùng Đế cảnh chém giết Chân Tiên.
Phải biết rằng đối với thành đạo giả bình thường, dù tu luyện trăm nghìn kỷ nguyên cũng rất khó tiến thêm một bước.
"Trường Sinh Đại Đế, Sơ Nguyệt cầu kiến."
Đang lúc Cố Trường Sinh suy nghĩ xem xét, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến âm thanh của Giang Sơ Nguyệt.
Thần niệm bàng bạc của Cố Trường Sinh sớm đã bao trùm phụ cận đại điện, bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng không thoát được cảm nhận của hắn.
Cho nên khi Giang Sơ Nguyệt tới, hắn ngay lập tức đã biết được.
Có điều hắn không rõ Giang Sơ Nguyệt nửa đêm tới thăm là có ý gì.
Cố Trường Sinh con ngươi xuất hiện tia nghi hoặc, sau đó gật đầu nói: "Vào đi."
Rất nhanh, Giang Sơ Nguyệt đứng ở trước mặt hắn.
Hiện giờ trời đã tối, nàng rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ, đứng ở bên cửa sổ, ánh trăng rơi xuống, trên mặt tô chút phấn son.
Nhưng nàng tựa hồ có chút bất an và lo lắng, ngón tay siết chặt bào giác.
Lúc này, Cố Trường Sinh trong lòng đã đoán ra, nhìn Giang Sơ Nguyệt, hỏi: "Là các tộc lão của nàng an bài?"
Giang Sơ Nguyệt đẹp không thể nghi ngờ, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, tựa như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của ông trời.
Áo bào trắng rộng lớn, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, làn da nhẵn nhụi không tỳ vết như tiên ngọc, đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài, cao hơn so với nữ nhân bình thường.
Nhưng Cố Trường Sinh rất hiển nhiên không cần thị nữ để thị tẩm.
Hắn không có thói quen này.
Giữa Giang Sơ Nguyệt và hắn, thực ra cũng không tính là quá quen thuộc.
Nghe vậy, Giang Sơ Nguyệt trong lòng run lên, lắc đầu nói: "Không phải, không phải do các tộc lão an bài... Là Sơ Nguyệt tự nguyện."
"Mong Đại Đế thành toàn."
Cố Trường Sinh con ngươi sâu thẳm, nhìn chằm chằm nàng: "Nàng đang nói dối, thừa dịp ta chưa tức giận thì rời khỏi đây đi."
Hắn không biết vì sao Giang Sơ Nguyệt lại làm như vậy.
Thái Hư Thần Tộc cho hắn tin tức và một số bí ẩn của Tiên Môn, hắn giúp Thái Hư Thần Tộc giải quyết chuyện nguyền rủa huyết mạch.
Việc Khác, hắn thật sự không muốn quản nhiều.
"Đại Đế, Sơ Nguyệt thực sự không có nói dối, mong rằng Đại Đế thành toàn, Sơ Nguyệt tự biết mình yếu ớt, không thể vào trong mắt Đại Đế, nhưng..."
Giang Sơ Nguyệt nói đến đây trong mắt lóe lên tia quật cường.
So với lúc ở trên yến tiệc, nàng lúc này hiển nhiên can đảm hơn nhiều, đã dám cự tuyệt lời nói của Cố Trường Sinh.
Phải biết rằng, hiện giờ ở ba nghìn Đạo Vực, không ai dám chống lại lời nói của Cố Trường Sinh.
Dù là Chân Tiên cũng phải biến sắc.
"Nàng nghiêm túc?" Cố Trường Sinh nhìn vào mắt nàng, hỏi.
"Nghiêm túc." Giang Sơ Nguyệt đáp.
"Được."
Cố Trường Sinh không nói gì nữa, gật đầu.
Phía sau hắn bỗng nhiên trào ra nhiều Hỗn Độn Khí, khuếch tán ở trước mắt, bao phủ cả mảnh cung điện, không ai có thể nhìn trộm.
Trong con ngươi của Cố Trường Sinh lóe lên chút khác thường.
Hắn sẽ không chạm vào Giang Sơ Nguyệt.
Hắn không phải là hạng người đói khát khó nhịn.
Trước không nói hắn không làm được việc lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Tiếp theo, hắn không có bất cứ tình cảm gì khác đối với Giang Sơ Nguyệt.
Từng luồng khí màu đen như có sự sống đang vờn quanh đầu ngón tay của hắn.
Sau đó rơi vào giữa chân mày của Giang Sơ Nguyệt.
Hắn đang vận dụng Đạo Tâm Chủng Ma, sẽ không tổn tương nguyên thần, chỉ đơn giản là phỏng đoán ký ức để vận dụng.
"Định kết hợp huyết mạch của ta và Giang Sơ Nguyệt?"
Mấy giây sau, Cố Trường Sinh trong lòng đã biết được dự tính của Thái Hư Thần Tộc.
Giang Sơ Nguyệt là người mang Thái Hư Thần Huyết, nếu kết hợp với hắn, nói không chừng có thể nhờ vào đó sinh ra hậu đại phá vỡ nguyền rủa huyết mạch.
Như vậy là, Thái Hư Thần Tộc có cơ hội tiếp tục kéo dài.
Đương nhiên đây cũng chỉ là có khả năng mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận