Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 268: Ngậm Bồ Hòn, Thi Triển Chân Hoàng Bảo Thuật, Dĩ Giả Loạn Chân (2)

Bên trong thương thuyền của Vạn Đạo Thương Minh.
Đương nhiên đám người Cố Trường Sinh và Cố Vô Song cũng nghe thấy tiếng gầm thét ngập trời từ nơi xa truyền đến.
Thác Bạt Tư Vũ không bất ngờ, ngược lại lộ ra kích động và hưng phấn, biết công tử đã đắc thủ.
Nếu không Hoàng Lạc sẽ không phát ra tiếng gào thét tức giận như thế.
Ánh mắt Thiên Hoàng Nữ phức tạp, mơ hồ đoán được cái gì, trong lòng rất chấn động.
Vẻ mặt Cố Vô Song bình tĩnh nhìn Cố Trường Sinh.
Biểu cảm trên mặt nạ quỷ như khóc mà không phải khóc, giống cười mà không phải cười, đôi mắt thanh tịnh như thu thuỷ hiện lên một tia suy nghĩ.
Nàng ta cũng tò mò Cố Trường Sinh đã làm những gì.
Nhưng Cố Trường Sinh không có ý giải thích, nàng ta cũng không hỏi.
Lúc này, trong nội thế giới.
Gốc Tiên Linh Diệu Căn tỏa ra quang hoa ảm đạm, cắm rễ tại một phương thanh tịnh bên đầm nước.
Lúc đầu tiên linh rồng nhỏ rất kinh hoảng, xuất hiện ở bên cạnh nó, không ngừng du đãng, bắt đầu trả lại tiên linh chi khí cho nó.
Cả hai vốn có quan hệ cộng sinh, hiện nay thấy Tiên Linh Diệu Căn uể oải bị hao tổn, nó liền lấy khí tức của bản thân bù đắp lại cho Tiên Linh Diệu Căn.
Đồng thời, trong đôi mắt nó có linh động lưu chuyển, cũng cảnh giác nhìn chằm chằm xung quanh, phòng ngừa bàn tay lớn như che trời lúc trước đột nhiên giáng lâm.
Sau khi một chưởng kinh khủng kia bắt nó vào thế giới này, liền biến mất không thấy đâu nữa.
Cố Trường Sinh chú ý thay đổi trong nội thế giới, tâm niệm vừa động, bên trong tu di giới, một vũng Thần Tuyền bảy màu xuất hiện, lăng không rơi vào bên cạnh Tiên Linh Diệu Căn.
Hào quang thất thải mờ mịt, hóa thành tiên vụ khuếch tán ra, bao phủ nó, thần hi xen lẫn chảy xuôi, từng sợi bị nó hấp thu.
Dáng vẻ uể oải suy sụp đã chuyển biến tốt đẹp.
“Một nửa Tiên Linh Diệu Căn, đáng tiếc giống như bản nguyên bị hao tổn vậy.” Cố Trường Sinh lẩm bẩm, thu hồi thần niệm, chú ý tới hư không sau lưng chấn động, có mấy đạo khí tức Thánh Nhân đang nhanh chóng tới gần, nhanh chóng đuổi theo trong tinh không.
Rõ ràng là cường giả của Vạn Hoàng Sào đã chú ý tới, muốn chặn tất cả mọi người đã rời khỏi Hắc Tử tinh khoáng.
Đương nhiên thương thuyền của Vạn Đạo Thương Minh cũng nằm trong số đó, bị kiểm tra thêm một lần.
“Thương thuyền trước mặt dừng lại cho lão phu!”
Một vị Thánh Nhân của Vạn Hoàng Sào mở miệng nói, thanh âm uy nghiêm, không thể nghi ngờ.
“Cút!”
Nhưng trả lời ông ta chỉ là một câu hừ lạnh, ngay lúc đó một cỗ uy áp vô cùng tinh thuần của huyết mạch Chân Hoàng triển lộ, khiến bọn họ biến sắc, dừng bước chân.
“Phía trước là người nào?” Vẻ mặt một vị Thánh Nhân khác ngưng trọng, kinh nghi bất định, mở miệng nói.
Có thể có uy áp nhưu vậy, trình độ huyết mạch cũng không thấp, tương phản còn rất đáng sợ.
Trong thời gian ngắn bọn họ cũng không biết trong đó là vị nào của Vạn Hoàng Sào.
Sắc mặt Thiên Hoàng Nữ trắng bệch, dùng bí thuật thôi động huyết mạch của bản thân, triển lộ khí tức mạnh nhất, muốn trấn trụ mấy vị Thánh Nhân bên ngoài.
Mở miệng chính là Cố Trường Sinh, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, tiếp tục nói, “Cút!”
Ngay lúc đó, pháp lực mênh mông của hắn phun trào, hỗn độn linh hải bốc lên, một đầu Chân Hoàng kinh khủng sinh động như thật từ trong thương thuyền hiển hiện, khí tức áp đảo trên chín tầng mây, đáp xuống, lúc này da đầu mấy vị Thánh Nhân sắp vỡ ra, vội vàng lui lại.
Nhưng cỗ khí tức này quá đáng sợ, còn chưa tới gần, trong nháy mắt đã khiến nửa người bọn họ nổ tung, không ngừng ho ra máu, đầy hãi nhiên và hoảng sợ.
“Xin đại nhân tha thứ!”
“Quấy nhiễu thánh giá, mong đại nhân thứ tội!”
Bọn họ vội vàng quỳ xuống, cầu xin tha thứ, rất kinh hãi.
Đây là Chân Hoàng Bảo Thuật, không được giả, chỉ có Chân Hoàng dòng chính của Vạn Hoàng Sào mới có, chính là bảo thuật chí cường trấn tộc, chấn nhiếp Tiên Vực.
Các thế lực còn lại không thể có được.
Nhưng bọn họ lại không nghĩ ra, trong thương thuyền phía trước là vị tồn tại kinh khủng nào?
Rất nhanh, Hoàng Lạc đã gặp mấy vị Thánh Nhân trọng thương mà về, thân thể suýt chút nữa nổ tung, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Không tìm được người kia?”
“Nhưng người xuất thủ đả thương các ngươi là tộc nhân của Vạn Hoàng Sào ta?”
“Còn là dùng Chân Hoàng Bảo Thuật động thủ?”
Vẻ mặt hắn ta có chút không thể tin được, sau đó đoán được cái gì, trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.
Rất có thể, đây là một tên tọc nhân cường đại nào đó đang gây hấn với hắn ta, bất mãn với hắn ta.
Nhưng có thể dựa vào khí tức khiến mấy vị Thánh Nhân trọng thương, ít nhất thực lực của người kia sẽ không thua hắn ta.
“Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là dòng dõi Tổ Hoàng khác của Vạn Hoàng Sào?” Hoàng Lạc nhíu mày, trong mắt lấp lóe hàn quang.
Vạn Hoàng Sào tồn tại đã rất lâu đời, thân là thế lực chí cường trong hoàng tộc Thái Cổ, từng sinh ra không ít Tổ Hoàng.
Nhưng Hoàng Lạc không biết, một thế này, ngoại trừ hắn ta ra, còn ai xuất thế nữa?
Lúc này đám Thánh Nhân và Chí Thánh còn lại cũng không nói chuyện.
Khí tức Chân Hoàng Bảo Thuật không sai được.
Hơn nữa uy áp huyết mạch cũng không sai được, bọn họ chỉ không nghĩ thông, trong tộc là ai đang nhằm vào Hoàng Lạc?
Hoàng Lạc rất xem trọng truyền thừa huyết mạch, vì thế rất coi thường đám người tử tôn hậu thế bọn họ, cho rằng bọn họ làm bẩn huyết mạch Chân Hoàng, thái độ khing thường, dẫn tới một số người bất mãn cũng là bình thường.
“Đừng để ta dùng Thiên Hoàng kinh ngược dòng điều tra ra là ai đang nhằm vào ta, đợi Cửu Bộ Chúng mà phụ hoàng ban tặng cho ta xuất thế, chắc chắn sẽ san bằng tất cả.”
Rất nhanh, Hoàng Lạc nhìn ra tinh không phía xa, lạnh lùng mở miệng, sắc mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Nhưng trong lòng lại giống như đại dương dưới mặt biển bình tĩnh, ám lưu hung dũng, đằng đằng sát khí!
Nghe nói như thế, đám Thánh Nhân biến sắc, trở nên kính sợ.
Cửu Bộ Chúng, đó là những tồn tại tuyệt cường đã đi theo Tổ Hoàng chinh chiến bốn phương tám hướng, cả đời sát phạt.
Bọn họ gặp những người này, cũng phải cung kính chào hỏi, không dám bất kính.
Vạn Hoàng Sào có được huy hoàng hôm nay, là có liên quan đến những tồn tại này.
Trong Cửu Bộ Chúng, thực lực yếu nhất cũng là Chí Tôn cảnh!
Cả đời chinh chiến, chiến lực ngập trời, tuyệt không phải tu sĩ cùng cảnh giới có thể so sánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận