Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 109: Vượt Qua Hoang Vu Tinh Vực, Hoàng Kim Cổ Thần Là Cưỡi, Long Vũ Hiện Thân

“Không hổ là Hỗn Nguyên Thạch, trình độ cứng cáp còn vượt qua ta tưởng tượng, lúc đầu nghĩ là nửa ngày có thể cô đọng hoàn toàn, nhưng kết quả phải bỏ ra trọn vẹn một ngày.”
Cố Trường Sinh khẽ nói, cảm nhận nội thế giới biến hóa.
Cho dù tu sĩ bình thường mở thiên môn, trong đó sẽ không có cái gì.
Chỉ có tu sĩ có thiên phú dị bẩm, hoặc là có được thần thông đặc biệt, huyết mạch đặc biệt mới khả năng sinh ra dị tượng lúc mở thiên môn.
Dị tượng cường đại, có thể gia trì ở thân.
Có người là núi, có người là biển, có người là nhật nguyệt, có người là sao trời...
Nhưng chỉ có hắn, là một mảnh thế giới mênh mông, có thể bao quát thế gian vạn vật, nhật nguyệt càn khôn.
Tiềm lực của mảnh thế giới này, sau này hoàn toàn có thể trưởng thành một phương Tiên Vực mới.
Thậm chí trong đó còn sinh ra tinh cầu, sinh mệnh, vũ trụ... Diễn hóa tất cả.
Ban đầu cô đọng hỗn độn chi khí, vẫn phải bỏ ra một chút tâm tư, tốc độ rất chậm.
Bởi vì Hỗn Nguyên Thạch quá kiên cố khó phá vỡ, bên trong ẩn chứa hỗn độn chi khí, một luồng liền có thể áp sập dãy núi.
Sau khi có kinh nghiệm, tốc độ luyện hóa cũng tăng lên rất nhiều.
Khối thứ hai, khối thứ ba... Đều là như thế.
“Nhưng mở rộng phương thế giới này cần có rất nhiều thần tài, nếu có thể tìm ra một phương Hỗn Nguyên Thạch khoáng mạch thì tốt.”
Cố Trường Sinh chuẩn bị lát nữa sẽ phân phó việc này cho Tô Tiểu Huyên.
Việc liên quan đến chuyện tu hành Hoàn Nhất cảnh tu của mình, hắn không thể coi thường.
Bây giờ sau khi đột phá, đương nhiên pháp lực còn mênh mông hào hùng hơn trước.
Chỉ bằng pháp lực bây giờ của Cố Trường Sinh đã khiến rất nhiều tu sĩ Chân Thần Cảnh thiêu đốt thần hỏa hãi nhiên.
“Tối nay, chính là đại hội Phi Tiên Lâu, nhưng trước đó vẫn là đi giải quyết chuyện của Cổ Thần Mục đã.” Trong mắt Cố Trường Sinh lộ ra suy nghĩ.
Sau đó, hắn rời khỏi đại điện.
Một đám trưởng lão của Thanh Huyền đạo trường làm hộ pháp cho hắn bên ngoài cũng nhao nhao tán đi.
“Hiện tại Thần Tử càng thêm sâu không lường được...”
Bọn họ kinh hãi không thôi, càng không nhìn thấu Cố Trường Sinh.
Trong một tinh vực hoang vu.
Một vị Hoàng Kim Cổ Thần cao khoảng trăm trượng vượt không mà đến, trên lưng hắn có một thân ảnh mặc áo trắng, vẻ mặt không màng danh lợi, khuôn mặt mơ hồ, siêu nhiên như tiên.
Hoàng Kim Cổ Thần chạy vội, như cự nhân bên trong thần thoại Thái Cổ vậy!
Ầm ầm!
Âm thanh đáng sợ giống như tinh hà vỡ nát vang lên!
Dọc đường một vài tu sĩ có thể vượt tinh mà đi, hoặc là phi thuyền chiến thuyền, nhìn thấy một màn này đều kinh dị rung động.
“Đó là ai? Vậy mà lại dùng Cổ Thần làm thú cưỡi, vượt qua tinh vực mà đi?”
“Tê! Các ngươi xem... Uy áp của vị Cổ Thần này chẳng lẽ Hoàng Kim Cổ Thần trong truyền thuyết!”
“Tương lai Chí Tôn! Tồn tại vô địch trên hạ tinh không...”
“Hiện nay lại là tọa kỵ, rốt cuộc nam tử áo trắng kia là ai! ?”
“Có phải một vị trẻ tuổi của Trường Sinh Cố gia mà Thanh Huyền đạo vực đã truyền ra tin tức không, nghe nói hắn đã thu phục một đầu Hoàng Kim Cổ Thần? Nhưng không có khả năng, hắn đang ở Thanh Huyền đạo trường, làm sao lại tới tinh vực hoang vu này?”
Có người suy đoán, nhưng cảm giác khả năng này không lớn.
Bọn họ trừng lớn mắt, một màn này quá rung động.
Nhưng không thể phủ nhận.
Lai lịch của người kia tuyệt đối kinh thiên, sau lưng ít nhất cũng là vô thượng đạo thống!
Lại là một vị trẻ tuổi vô cùng đáng sợ!
Mặc dù rất hiếu kì nam tử mặc áo trắng này muốn làm gì, nhưng bọn họ cũng không dám tiến lên tìm kiếm!
Nếu chẳng may đắc tội, một vạn cái đầu cũng không đủ rơi.
Chỉ bằng khí tức của vị Cổ Thần này đã khiến bọn họ không chịu được, thân thể muốn nổ tung rồi.
Rất nhanh.
Thân ảnh của Hoàng Kim Cổ Thần và nam tử áo trắng rơi xuống một cổ tinh hoang vu, không một bóng người.
Người tới, tự nhiên là Cố Trường Sinh và Cổ Thần Mục đã biến nhỏ.
“Công tử!”
Ánh mắt Cổ Thần Mục mang theo kích động và mong đợi nói.
Hắn ta biết Cố Trường Sinh muốn làm gì, đương nhiên là khôi phục thương thế của hắn ta, khiến hắn ta quay về đỉnh phong.
Cho nên hắn ta vô cùng kích động và hưng phấn.
Thực lực còn quan trọng hơn bất kỳ cái gì.
Cố Trường Sinh gật đầu, lập tức lấy một lượng lớn tinh hạch từ tu di giới ra.
Khoảng trên trăm khỏa.
Một khỏa sinh mệnh cổ tinh, nhiều nhất có thể tinh luyện ba khỏa tinh hạch.
Có thể thấy được năng lượng ẩn chứa trong đó kinh khủng bực nào.
Nhưng khuyết điểm duy nhất chính là không thuần túy... Có rất tu sĩ trực tiếp dùng nó tu luyện, nguy hại không nhỏ.
Tộc Cổ Thần da dày thịt béo, lấy sao trời làm thức ăn.
Đối với bọn họ nói, tinh hạch đã rất ôn hòa.
“Bắt đầu đi.”
Cố Trường Sinh ném từng khỏa tinh hạch to bằng cái đèn lồng cho Cổ Thần Mục, để hắn ta bắt đầu thôn phệ.
“Đa tạ công tử.” Cổ Thần Mục cảm kích nói, sau đó thân thể lần nữa biến đổi, mặt đất vỡ ra, đi về chỗ sâu trong cổ tinh.
Trong nháy mắt hắn ta đã rơi vào trong đó!
Còn Cố Trường Sinh thì xuất hiện ở đỉnh núi phía xa, lẳng lặng nhìn tất cả.
Ầm ầm!
Rất nhanh, cả cổ tinh hoang vu này bắt đầu chấn động kịch liệt.
Giống như cất giấu hung thú đáng sợ gì đó!
Sắp phá đất mà lên!
Rất nhiều tu sĩ, thương đội đi ngang qua nơi đây đều biến sắc, vội vàng lùi lại.
“Khí tức của tên gia hỏa này đang không ngừng tăng cường, một lát đã đến Chân Thần Cảnh trung kỳ, xem ra sau này có phế liệu gì không cần, cho hắn ăn ăn là được.,.....” Cố Trường Sinh nhìn xem tất cả, không khỏi cười khẽ.
...
Ngay lúc đó.
Cổ thành Vọng Nguyệt.
Trong lầu các cung điện của hoàng tộc Thái Cổ.
Một tên thiếu niên mặc kim giáp, vẻ mặt kiệt ngạo, lộ ra cuồng vọng, phía sau là một vị Cổ Thần nhị tinh đang quát lớn đám người trước mặt.
Khí tức của thiếu niên mặc kim giáp là Hoàn Nhất cảnh bát chuyển!
Trên thân mọc ra long lân, sừng rồng, khí tức vô cùng kinh khủng, giống như lò luyện.
Cổ Thần phía sau hắn ta, chính là Cổ Tháp Mộc có được huyết mạch hoàng thất.
Bây giờ là người chấp chưởng cổ quốc Xích Ly!
“Long Vũ, nếu không phải nể mặt ca ca ngươi, ngươi cho rằng chúng ta sợ ngươi, để ngươi chế nhạo sao?” Có chí tôn trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ bất mãn, hắn ta là tộc Kim Tê.
“Ha ha, một đám phế vật, đến truyền nhân của Trường Sinh Cố gia cũng không đối phó được. Thiên Hoàng Nữ chỉ là hư danh, thế mà cũng dám nổi danh với ca ca ta, cũng là một tên phế vật!”
Long Vũ cười lạnh không thôi.
Hắn ta chính là thiên kiêu của Đọa Long Lĩnh đã phát thư mời, mời thiên kiêu trẻ tuổi ở khắp thiên hạ tề tụ.
Bây giờ, hắn ta cũng đến theo hẹn ước, mang theo tự tin và át chủ bài cường đại!
“Chỉ là truyền nhân Cố gia thôi sao, đến lúc đó ngươi thấy hắn sẽ biết rõ... Ha ha, thật sự không biết mùi vị, ngươi sẽ hối hận.” Một tên Chí Tôn trẻ tuổi của hoàng tộc Thái Cổ lúc ấy cũng có mặt tại khu tử tù cười lạnh mở miệng, không quen nhìn dáng vẻ tự đại, không coi ai ra gì của Long Vũ.
“Ha ha, phế vật chính là phế vật, thua chỉ biết tìm lý do, hiện nay Thiên Hoàng Nữ không dám gặp người, bị đánh đến lý tâm sụp đổ...”
Long Vũ châm chọc nói, cũng không để ý.
Cho dù hắn ta đã nhìn thấy hình ảnh chiến đấy ngày đó, vẫn cảm thấy như thế, không hề lo lắng!
“Chỉ là truyền nhân Cố gia thôi, đến lúc đó các ngươi nhìn xem, ta sẽ giẫm hắn xuống dưới lòng bàn chân, để hắn biết rõ cái gì mới là vô địch!”
Hắn ta lãnh đạm nói, giống như Chí Tôn quân lâm thiên hạ!
Nghe vậy, vẻ mặt những người còn lại càng thêm khó coi, rất bất mãn.
Chỉ là truyền nhân Cố gia thôi?
Lời khoác lác này cũng thật có can đảm nói... Mặc dù đó là kẻ địch, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, truyền nhân của Cố gia chính là người mạnh nhất mà bọn họ đã gặp trong thế hệ trẻ tuổi, không có người thứ hai!
Lúc này, một vị nam tử tóc vàng vẻ mặt lạnh lùng mở miệng, nói: “Việc này đừng nhắc lại nữa, hôm nay Phi Tiên Lâu mở ra, đó mới là chính sự.”
Liếc mắt nhìn người này một cái, dường như Long Vũ cũng có chút kiêng kị, hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.
Nam tử tóc vàng, là truyền nhân của tộc Kim Sí Đại Bằng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận