Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 657 - Chinh chiến Dị Vực, các tộc cử binh, chôn xương ngoài ải cũng không hối hận

Cố Trường Sinh đang chuẩn bị cho việc chinh chiến Dị Vực, Nam Thắng Đạo Vực cũng không bình tĩnh được.
Oong oong oong!
Các tòa Thần Đảo mở ra cửa ánh sáng chói lòa, Tiên vụ cuồn cuộn, lực lượng truyền tống tràn ngập!
Binh sĩ cổ xưa lao ra từ cửa ánh sáng, như từ vùng đất núi thây biển máu xông đến.
Tiên binh cường đại từng giết ra uy danh lừng lẫy trong cuộc chiến Trường Sinh, huyết khí ngập trời, lại lần nữa tập kết, muốn theo Cố Trường Sinh cùng đi Sơn Hải thành.
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời, nhiều chiến thuyền và thuyền bay đang tập kết, dị thú lao nhanh, ác điểu bay lượn, che kín trời, thần quang xung bắn lên tầng mây, trông vô cùng bao la hùng vĩ.
Ngoài ra, còn có rất nhiều kỵ sĩ cùng chiến binh đi, rậm rạp cỡ ức vạn người, tất cả đều là tử sĩ và chiến sĩ được bồi dưỡng của Cố gia.
Bọn họ đều phải cùng Cố Trường Sinh đi Sơn Hải thành, chinh chiến Dị Vực, cùng chống lại kẻ địch xâm lăng.
Tu tu tu!
Trên trời cao vang lên tiếng gió hú, các chiến thuyền cổ đồng đỏ to lớn vắt ngang chân trời, cấp tốc bay nhanh, tới gần Nam Thắng Đạo Vực.
Trên chiến thuyền cổ đồng đỏ có nhiều tu sĩ cùng chiến sĩ tập kết, sát khí đằng đằng, khí thế tận trời.
Bên ngoài tộc địa Cố gia, có người quát hỏi:
“Là ai?”
Trên chiến thuyền cổ đồng đỏ, một tướng sĩ khôi ngô hô to đáp lại:
“Toàn bộ Vũ Hóa tiên triều dẫn dắt tướng sĩ tiến đến, cùng Thần Tử Cố gia xuất chinh!”
Vũ Hóa tiên triều, đây là một phương thế lực Bất Hủ, có Tiên Vương trấn giữ, cực kỳ cường đại, hơn nữa công chúa trong tộc, Diệp Minh Nguyệt và Cố Trường Sinh quan hệ thân mật.
Biết được Cố Trường Sinh sẽ chinh chiến Dị Vực, đặc biệt phái nhiều cường giả tiến đến, muốn trợ giúp.
“Grào grào grào!”
Bên ngoài Nam Thắng Đạo Vực, vô số cổ thú cường đại lao nhanh, che kín trời, đổ xuống thanh thế to lớn, mang theo hơi thở hoang dã cổ xưa.
Trên người những cổ thú này ngồi các bóng dáng cao lớn, mặc áo da thú, cơ bắp cuồn cuộn, thân thể cường đại, khí huyết cuồn cuộn, giống như các vị Ma Thần.
“Toàn bộ Thác Bạt bộ tộc nguyện trợ công tử thảo phạt Dị Vực!"
Một bóng dáng khôi ngô cao lớn hét to, hơi thở như ma như thần, cực kỳ cường đại, đúng là người đi theo ngày xưa của Cố Trường Sinh, Thác Bạt Tư Vũ.
Hắn mang theo tinh nhuệ toàn tộc cùng đi.
Vèo!
Gió lớn rít gào, biên giới run rẩy, có tiếng rít đáng sợ truyền đến, chiến thuyền cổ xưa nghiền nát khung trời, quấn quanh sương mù dày đặc.
“Toàn bộ Thanh Huyền đạo tràng nguyện cùng công tử chinh chiến Dị Vực!"
Một nam nhân thân hình rực rỡ tựa như thiêu đốt đứng trên chiến thuyền cổ cao giọng quát, biểu cảm kích động, là người đi theo cũ của Cố Trường Sinh, Sở Thanh Huyền.
Hắn cũng đến!
Thanh Huyền đạo tràng vốn phụ thuộc vào Trường Sinh Cố gia, từng là ngòi nổ cuộc chiến Trường Sinh, khiến nhiều thế lực Bất Hủ và cấm khu bị Cố gia hủy diệt.
Hiện giờ trải qua mấy vạn năm tu dưỡng, đã dần khôi phục chút sinh cơ.
Nhưng khi nghe tin Cố Trường Sinh sắp xuất chinh Dị Vực, mọi người không chút chần chừ muốn cùng hắn đi chiến trường, để báo ơn lớn.
Nếu như không có Cố Trường Sinh, Thanh Huyền đạo tràng sớm bị hủy diệt, truyền thừa đã sớm cắt đứt trong lịch sử.
“Toàn bộ Hoàng Dương hoàng triều nguyện chiến vì công tử!”
Tùy theo một tiếng quát khẽ, một bóng dáng áo đỏ lướt qua Tinh Không đến đây.
Sau lưng nàng đi theo đại quân tu sĩ mênh mông hùng dũng, sát khí đùng đùng, bước qua vòm trời, giống như trải qua vô số lần chém giết sống chết, khí thế cường đại đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
Nữ nhân áo đỏ ngũ quan tinh trí, khuôn mặt tuyệt mỹ, thân hình yểu điệu thon dài, ngạo ý của đế hoàng bẩm sinh.
Khoảnh khắc nàng xuất hiện, sau lưng hiện ra một hư ảnh đế hoàng vô thượng, sánh vai vì sao, uy áp đáng sợ ngập trời.
Đó là Nữ Đế của Cảnh Dương hoàng triều, Sở Yêu Nguyệt, lúc trước được Cố Trường Sinh ban cho khí vận tạo hóa công.
Nàng từ xa nhìn Cố Trường Sinh, nét mặt kích động, và chút si mê bị che giấu thật sâu.
Theo sau, lại có nhiều thế lực đạo thống tiến đến.
Cổ Thần bộ tộc, Xiển Thiên giáo, Thiên Đạo tông, Trường Sinh Tần gia, Trường Sinh Trần gia, Đạo Cực thư viện, đa số là thế lực quan hệ tốt với Cố gia.
Đương nhiên cũng không thiếu thế lực đạo thống lấy đại cục làm trọng, ví dụ Kim Sí Đại Bằng bộ tộc, Thanh Diên bộ tộc, Tiên Vương Điện, Thánh Phật Tự vân vân.
Nếu ba nghìn Đạo Vực bị chiếm đóng thì không có bộ tộc nào có thể may mắn thoát nạn.
Mọi người đều biết đạo lý này, ổ lật úp thì không có trứng còn nguyên.
Xoẹt!
Pháp khí bay đáng sợ xé rách bầu trời, hạ xuống bên ngoài Nam Thắng Đạo Vực, rung động lòng người, khiến nhiều thế lực thầm run, cảm giác xấu hổ.
"Nếu trận chiến này không thắng thì lòng ta khó yên.”
Cố Trường Sinh nhìn cảnh tượng che kín trời, mênh mông ức vạn dặm, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, nhưng càng nhiều cũng là trách nhiệm đè nặng lên vai.
Nhiều tu sĩ cùng đạo thống đều tiến đến theo hắn chinh chiến, tuy rằng cũng là vì thủ hộ an ninh của ba nghìn Đạo Vực, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì tín nhiệm Cố Trường Sinh.
Trên chiến thuyền của các tộc có nhiều tu sĩ, từ trung niên đến người già, cơ hồ không thấy gương mặt trẻ.
Người trẻ tuổi không có tư cách tham chiến trong trận chiến trường này, bọn họ đều vẫn chưa lớn lên.
Cho dù đi thì cũng không có tư cách làm quân tốt thí.
“Đều là gương mặt quen thuộc năm xưa.”
Cố Trường Sinh nhận ra nhiều người quen thuộc, trong đó đa số là tu sĩ cùng thế hệ với hắn, nhưng hiện giờ đã đến trung niên, có thê nhi, con cái rất nhiều.
Những người này đều là thiên kiêu năm xưa, bây giờ đứng ra muốn đi tham chiến, rất có thể sẽ chết ở Sơn Hải thành, chôn xương ngoài ải.
Nhưng không có ai trên mặt lộ nét sợ hãi thậm chí hối hận, toàn bộ nhiệt huyết dâng trào, sát khí đằng đằng, dường như chiến thần bất khuất dù gục ngã trăm lần.
"Trận chiến này, các ngươi có lẽ sẽ chết ở nơi đó, ta cũng không thể bảo chứng mọi người đều sống sót... "
Cố Trường Sinh than khẽ, xuất hiện trên bầu trời, nói chuyện với tất cả tu sĩ và thế lực đạo thống.
Âm thanh của hắn rất bình tĩnh, nói rõ sự thực này cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận