Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 146: Bảo Khố Cảnh Dương, Tiên Lệ Lục Kim Phế Tháp, Gặp Điều Chẳng Lành

Cố Trường Sinh sững sờ.
Hỗn Nguyên Thạch.
Không ngờ thế lực như hoàng triều Cảnh Dương cũng có vật này.
Phải biết cả Thanh Huyền đạo trường cũng chỉ có mấy khối mà thôi.
Đương nhiên.
Sở Yêu Nguyệt sẽ không lấy chuyện này ra lừa hắn.
Đúng là Cố Trường Sinh cũng đang cần thứ này để tu luyện Hỗn Nguyên Kiếp Diệt Tạo Hóa Kim Thân.
Đồng thời hắn đã truyền lời về gia tộc, để trong tộc hỗ trợ tìm kiếm, cho nên hắn không hề lo lắng.
Nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt Sở Yêu Nguyệt, hắn khẽ thở dài, cũng không tiện cự tuyệt, liền cười nói, “Ngươi đúng là có lòng.”
“Vật công tử cần, đương nhiên Yêu Nguyệt sẽ lưu ý.” Sở Yêu Nguyệt thấp giọng nói, nhưng trong lòng vẫn khó nén vui mừng.
Ở bên ngoài, nàng là Nữ Hoàng ăn nói có ý, quyền thế ngập trời, trong tay nắm giữ quyền sát phạt.
Nhưng trước mặt Cố Trường Sinh, nàng chỉ là một nữ tử hèn mọn, hi vọng hắn có thể nhìn mình nhiều hơn một cái, còn là loại thấp kém đến bụi bặm.
Sau đó.
Sở Yêu Nguyệt dẫn đường cho Cố Trường Sinh đến bảo khố của Cảnh Dương.
Theo lý thuyết, chỉ có Hoàng Đế các thời đại mới có tư cách tiến vào bảo khố Cảnh Dương.
Nhưng Sở Yêu Nguyệt nguyện phá lệ dẫn Cố Trường Sinh đến đó.
Hơn nữa.
Cho dù liệt tổ liệt tông Cảnh Dương biết rõ, chắc hẳn cũng không trách tội nàng.
Tương phản, còn có thể vô cùng kích động.
Rất nhanh.
Sở Yêu Nguyệt đi trước dẫn đường, trên đường, thị vệ nhìn thấy hai người, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Trước mắt có một gian thạch thất tỏa ra ánh sáng, có trận văn ba động truyền đến, sau đó xuất hiện thần phù lấp lóe, bảo quang cổ lão.
Ở cửa ra vào thạch thất.
Có một vị lão giả đứng đó, Cố Trường Sinh nhìn lướt qua, khí tức là bán Thần Vương Cảnh.
Đương nhiên, bảo khố quan trọng như vậy, cần người có thực lực cường đại phụ trách trấn thủ.
Nhưng vị lão giả này chưa từng rời khỏi nơi đây.
Cho dù lúc Cảnh Dương gặp nguy cơ cũng là như thế, đây là quy củ mà tiên hoàng Cảnh Dương lập ra.
Trên đường tới đây, Sở Yêu Nguyệt đã giải thích với hắn.
“Bái kiến Thần Tử.”
Nhìn thấy hai người, vẻ mặt lão giả khẽ biến, vội vàng hành lễ với Cố Trường Sinh.
Mặc dù không rời khỏi nơi này.
Nhưng tin tức bên ngoài, ông ta vẫn biết rõ.
Cho nên vô cùng cung kính với Cố Trường Sinh, không có chút nào giả vờ.
Về phần Sở Yêu Nguyệt... Ông ta còn không chào hỏi, giống như không nhìn thấy, ngược lại là Sở Yêu Nguyệt khá tôn kính ông ta.
Cố Trường Sinh khẽ gật đầu, không mở miệng nói chuyện.
Sau đó.
“Thần Tử muốn đi vào bảo khố đúng không? Lão phu cầm chìa khóa đây.” Lão giả nói xong, trực tiếp mở cửa cho hai người.
Nhìn một màn này, Sở Yêu Nguyệt cũng có chút chấn kinh, nàng đã làm tốt chuẩn bị thương lượng với lão đồ cổ cứng nhắc này.
Bảo khố hoàng thất chỉ có người ngồi trên hoàng vị các thời đại mới có thể đi vào.
Quy củ này, không thể phá.
Nhất là vị lão giả vô cùng cứng nhắc này, lúc ấy Cảnh Dương sắp bị diệt quốc, nhưng ông ấy vẫn không rời nơi đây nửa bước.
Từ khi tiếp nhận thân phận người thủ bảo khố, ông ta đã không rời nơi này rồi.
Có thể nói cẩn tuân cương vị.
Nhưng bây giờ...
Một màn này, nàng cũng chỉ có thể quy công lao cho công tử, đến lão giả này cũng phải lui bước.
Trong thạch thất, có càn khôn khác!
Hai người đi vào trong đó, lão giả cũng theo vào, có chút hiếu kì.
Thân là truyền nhân Cố gia, ông ta không biết vì sao Cố Trường Sinh lại tới nơi đây.
Giống như một vị Hoàng Đế cai quản cương vực tỷ tỷ dặm, lại đích thân tới chỗ của ăn mày vậy.
Cố Trường Sinh bước vào, không dò xét những vật ở đây, mặc dù lọt vào trong tầm mắt đều là thải quang, các loại vật liệu như núi nhỏ.
Nhưng hiện nay, thần tài trong tu di giới của hắn còn nhiều hơn ở nơi này rất nhiều.
Tới đây, chỉ vì thỏa mãn thỉnh cầu của Sở Yêu Nguyệt mà thôi.
“Công tử, Hỗn Nguyên Thạch ở chỗ này.” Đột nhiên, Sở Yêu Nguyệt mở miệng, vẻ mặt mang theo vài phần vui sướng, đi vào một góc, chỉ vào mấy hòn đá lớn bằng một bàn tay trong đó.
Đúng là Hỗn Nguyên Thạch.
Trong đó ẩn chứa vô tận hỗn độn khí, tu sĩ bình thường không thể cầm lên được, thậm chí sẽ bị phản chấn tổn thương, có nguy hiểm hình thần câu diệt.
“Quả thật vật này hữu dụng với ta.” Cố Trường Sinh gật đầu, ống áo vung lên, nhận lấy.
Hắn cũng nhìn ra đến, người liên quan đến cung điện này lúc trước, thực lực bất phàm, tạo nghệ không đơn giản, có bày ra trận văn cường đại, phong tỏa tứ phương.
“Thì ra là vật này, nó đã đặt ở đây đến phủ đầy bụi rồi, không ai có thể lấy đi.” Lão giả thầm nghĩ.
Không ai luyện hóa Hỗn Nguyên Thạch, nói không chừng sẽ dẫn phát hỗn độn khí trong đó bạo loạn, khiến bản thân bị nổ tung.
Sau đó.
Sở Yêu Nguyệt dẫn hắn đi thăm quan xung quanh..
Ở chỗ này, hắn tìm được một loại vật liệu, một tảng đá tối tăm mờ mịt, giống như có sương mù lượn lờ, chỉ lớn bằng nắm đấm.
“Công tử, đây là cái gì?” Sở Yêu Nguyệt hiếu kì, không biết vật này là gì.
Lão giả cũng rướn cổ lên xem, những vật trong bảo khố, ông ta thuộc như lòng bàn tay, ông ta cũng rất tò mò với tảng đá này, chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Cố Trường Sinh không nói gì.
Giữa ngón tay bắn ra hỗn độn khí, tảng đá kia vỡ ra.
Trong đó bộ chỉ có một khối vật chất đặc biệt to bằng móng tay.
Có chút giống nhựa thông, nhưng lại không phải, linh tính kinh người, phát ra khí tức mờ mịt, giống như có được ý thức.
“Đây là vạn linh thạch.”
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của hai người họ, Cố Trường Sinh tùy ý nói.
“Vạn linh thạch, có thể minh khắc vạn linh, là vật liệu tế luyện truyền thế Thánh binh.
Thậm chí có thể nói, bất kì pháp khí nào có vạn linh thạch, sau này có thể chậm rãi thuế biến và tấn giai, đây là một loại vật liệu thần kì, Thánh Nhân nhìn thấy cũng phải điên cuồng.” Hắn lại giải thích.
Nghe vậy, lão giả rất đau lòng, trưng bày nhiều năm như vậy, nhưng không ai biết thứ này là cái gì.
“Cái gì công tử cũng biết rõ.” Sở Yêu Nguyệt không khỏi cảm thán nói.
Sau đó.
Nhìn một vòng trong cung điện, Cố Trường Sinh đột nhiên hứng thú.
Phía trước có sương mù bao phủ, phát ra một cảm giác kì lạ.
Thấy thế, lão nhân biến sắc, vội vàng nói, “Thần Tử không thể đến gần, trong cái tháp màu xanh kia có nguyền rủa quỷ dị, người đến gần đều xảy ra những chuyện không rõ.”
Sở Yêu Nguyệt cũng biến sắc.
Nhưng không cần ông ta nói, Cố Trường Sinh cũng nhìn thấy.
Phía trước có một cái tháp màu xanh cao khoảng nửa thước, lẳng lặng nằm ngang nơi đó, giống như trời xanh vạn cổ rơi xuống.
Tang thương mà đại khí, khí thế lưu động không hiểu.
Nhưng rất quỷ dị là...
Các vết máu nhiễm phía trên đó đều rất kì lạ, hiện lên ngũ thải, ăn mòn vào trong, khiến tháp xanh phát ra từng sợi hắc khí.
Chưa tới gần, đã khiến người ta có cảm giác kinh khủng và nguy hiểm, giống như có âm hồn bay tới, muốn đưa người ta vào cửu u.
“Công tử, không thể chạm vào vật này, đừng đến gần, có điềm xấu.”
Sở Yêu Nguyệt biến sắc nói, đột nhiên có chút hối hận vì đã dẫn Cố Trường Sinh tới nơi này.
“Đây là tháp xanh được chế tạo từ Tiên Lệ Lục Kim? Trong đó trận văn đã bị phế bỏ, giống như bị xóa đi.” Không để ý đến hai người kia, Cố Trường Sinh khẽ nói, cũng không tiếp tục đi qua.
Lão nhân trông coi bảo khố thần triều lộ ra vẻ hoảng sợ, giống như nhìn thấy vật rất kinh khủng vậy.
Ông ta muốn kéo Cố Trường Sinh rời khỏi nơi này, nói, “Thần Tử tuyệt đối đừng tới gần.”
“Mặc dù tòa tháp kia do Tiên Lệ Lục Kim rèn đúc mà thành, nhưng tuyệt đối không dính dáng đến chữ tiên chút nào, rất tà tính quỷ dị, tiên hoàng các thời đại trước cũng không dám đụng.”
“Thời kì lập triều, một vị cường giả cái thế vô song, cũng bởi vì nhặt được tòa phế tháp này từ thiên ngoại trở về, từ đó cấp tốc suy bại.”
“Thậm chí ngay đêm đó đã phát điên, giết vợ con, sau đó người ta đã phát hiện mấy sợi lông dài màu đỏ trong phòng bọn họ.”
Nói đến đây, Sở Yêu Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên nàng nghe nói đến cái tháp xanh chẳng lành này.
“Lại là thứ không rõ sao?”
Lúc này Cố Trường Sinh đã nhận ra vấn đề, mơ hồ có khí tức âm lãnh truyền đến.
Rất giống đám yêu thú bị nhiễm vật chất bất tử ở thánh mộ Bắc Hoang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận