Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 627 - Huyết mạch Cố gia, tiềm năng của Hỗn Độn Thể, từ cực hạn tuyệt đỉnh lại đánh phá (2)

Ba nghìn Đạo Vực tùy thời gặp nguy hiểm bị Dị Vực công phá.
Cố gia dù mạnh, nhưng đến lúc đó cũng chưa chắc có thể chỉ lo thân mình.
Hắn cần trở nên càng mạnh, cường đại đến mức có thể thủ hộ tộc nhân, thân nhân, cùng với hồng nhan.
“Ngươi đừng coi thường tiềm năng huyết mạch của ngươi.”
“Người đời trước của Cố gia ngươi là một đám tồn tại tu ra ánh sáng Tiên Đạo sớm nhất từ khi Tiên Vực sinh ra tới nay.”
Thần Chủ áo trắng nhìn Cố Trường Sinh, khẽ thở dài:
“Nhưng không ngờ đời sau có nhiều tu sĩ muốn đi Tiên Môn, vào Tiên lộ.”
“Dưới Cửu Thiên có nhiều kiếp nạn là vì trời giận, là thương thiên giận sự vô dụng hèn nhát.”
Thần Chủ áo trắng nói rồi vung ống tay áo, trước mắt hiện ra thần quang chói lòa, vách núi rung lên.
Ngay sau đó, một sức mạnh to lớn không thể cưỡng lại xuất hiện, đưa Cố Trường Sinh vào một tòa cổ điện đá đen thần bí.
"Tiền bối... "
Cố Trường Sinh khiếp sợ thốt lên.
Giây sau, hắn đã ở trong cổ điện đá đen thần bí, cửa điện đóng kín, khó mà mở ra.
Hắn bị nhốt trong này.
Cố Trường Sinh cố gắng hết sức mà như trâu đất xuống biển, không mở cửa được.
Dù vận dụng Hồng Mông Ấn cũng vậy.
"Trong đó có ta vô số kỷ nguyên thu thập nhiều sách cổ ngọc giản, cùng với ta tự sáng tạo nhiều tiên pháp, ngươi có thể lật xem."
"Nhưng ta sẽ không mở cửa."
"Cho nên ngươi hiện tại chỉ có hai cái lựa chọn, hoặc là ở trong đó phá vỡ cực hạn, hoặc là đợi đến khi Tiên Môn hiện ra.”
“Lúc ấy ta sẽ mở cửa.”
Giọng Thần Chủ áo trắng vang lên trong cung điện đá đen.
Cố Trường Sinh ngây người nhìn tất cả điều này, rất nhanh bình tĩnh trở lại.
Hắn quét mắt từng chỗ.
Ánh sáng tràn ngập, tiên ý mờ mịt, như có vô tận thần tàng.
Nơi này quả thực bày đầy các loại sách cổ cùng ngọc giản, thậm chí nhiều Tiên Vương cảm ngộ bên ngoài khó gặp cũng đầy rẫy.
Đây là kinh nghiệm tu luyện của người đi trước.
Cũng có rất nhiều ghi chép cổ sử, biến mất trong sông dài lịch sử, không được lưu truyền lại.
Thần Chủ áo trắng nói cũng có lý.
Với thực lực hiện giờ của Cố Trường Sinh không thể cứng rắn mở cửa điện.
Vì vậy, lựa chọn duy nhất là từ nền móng hiện tại lại phá vỡ cực hạn Nhân Đạo đỉnh cao.
Cố Trường Sinh thì thào:
“Tiềm năng của Hỗn Độn Thể, tiềm năng huyết mạch Cố gia, tiềm năng thân thể con người...”
Hắn lật xem bốn phía, đọc đạo và pháp ghi trong những điển tịch cổ xưa.
Cùng lúc đó, trên vách núi, một làn gió nhẹ thổi qua, bàn cờ lộn xộn trước mặt Thần Chủ áo trắng nhanh chóng sắp hàng ngay ngắn, từng quân đặt vào vị trí.
Trông như ức vạn ngôi sao xoay quanh mặt trời và mặt trăng ở chính giữa.
Biến đổi này khiến Thần Chủ áo trắng lộ vẻ mặt cảm khái.
Tận mắt nhìn thấy cảnh này, tiểu đồng áo đạo rất là khiếp sợ, khó hiểu hỏi thăm:
"Chủ nhân, có cần thiết trợ giúp hắn đến thế không?”
Cố Trường Sinh tuy rằng có thiên phú khủng bố, thực lực cường đại, đạt đến trình độ cùng cảnh giới không ai có thể sánh vai.
Nhưng Thần Chủ áo trắng ở thời kỳ đỉnh cao, còn là Tiên Đế.
Trên đời này ai nhận nổi nhân tình của Tiên Đế?
"Điều này xem như ta nợ Cố gia đi."
Mắt Thần Chủ áo trắng có chút phức tạp, dường như nghĩ tới cái gì, nhưng rất nhanh trở nên một mảnh bình tĩnh sâu thẳm.
Cố Tứ Gia sớm dự liệu Cố Trường Sinh sẽ đến chỗ của Thần Chủ áo trắng, nhưng Cố Tứ Gia không khuyên bảo Cố Trường Sinh.
Chỉ có Thần Chủ áo trắng mới hiểu thâm ý trong đó.
Mặc dù Thần Chủ áo trắng tích tài, nhưng cũng không cần thiết làm đến bước này.
Cố Trường Sinh yên lặng ngồi xếp bằng, đã bình tĩnh, không tiếp tục rối rắm về Tiên Môn.
Việc tiếp theo là đào móc ra cái gọi là tiềm năng, do đó đạt đến trình độ phá vỡ cực hạn mà Thần Chủ áo trắng đã nói.
Trước mắt hắn đang đặt ngọc giản cùng với tiên thư, cổ kinh cao cỡ nửa người, phong cách cổ xưa mà mênh mông, tỏa ra sắc màu mộng ảo xinh đẹp.
Những thứ này đủ khiến thế gian vô số tu sĩ hâm mộ ghen ghét đến phát điên.
Tiên Vương cảm ngộ, đại đạo di khắc, pháp tắc chân ý... cực kỳ nhiều.
Đây là tích lũy của một vị Tiên Đế qua vô số kỷ nguyên, vượt qua tưởng tượng.
Hơn nữa, có thể lọt vào mắt của Tiên Đế thì vượt qua tưởng tượng.
Hơn nữa, có thể nhập một vị Tiên Đế nhãn, mấy thứ này tuyệt đối có chỗ không tầm thường.
Cố Trường Sinh cũng không nhịn được bình tâm lại, tâm thần không dao động, tựa như lão tăng nhập định, chìm đắm vào.
Trong quá trình này, hắn không cảm giác thời gian trôi qua.
Hắn lật xem nhiều điển tịch cùng di sách, nét mặt đôi khi hiểu ra, đôi khi nghi hoặc.
Một ít bia đá bể rải rác đập vào mắt hắn.
Chữ trên bia cực kỳ trúc trắc, căn bản không thuộc về Tiên Vực.
Đó là chữ xưa còn hơn thời đại cổ nhất Tiên Vực.
Không phải chữ đến từ Thương Mang.
Cố Trường Sinh đã từng thấy ba chữ kỳ dị ‘Đại Trụ Cung’ rồi.
Sau đó, Cố Trường Sinh kết hợp mấy cuốn sách trong này lại, từ trong sách biết được một số tin tức cực kỳ kinh người.
Những chữ này không biết thuộc về thời đại cách bao nhiêu trước vạn cổ.
“Không lẽ tiền bối muốn cho ta biết chân tướng Tiên Vực?”
Trong quá trình này, hắn hoảng hốt trông thấy quá trình Tiên Vực diễn biến.
Sinh ra trong Hỗn Độn, sau đó trải qua diễn biến, táng diệt quy khư, lặp đi lặp lại, thành tựu luân hồi.
Cái gọi là một luân hồi mênh mông còn hơn trong tưởng tượng của Cố Trường Sinh.
Chôn vùi vũ trụ, chôn vùi chư thiên, chôn vùi vạn tộc, cuối cùng quay về Hỗn Độn.
Sau đó mở lại vũ trụ, lại diễn biến vạn linh cùng với thiên địa, văn minh khác nhau lại lần nữa phát triển và diễn biến.
Trong quá trình này, vạn cổ đều thay đổi không biết bao nhiêu lần.
Tiên Vực hiện tại không biết là diễn biến lại từ vũ trụ nào bị táng diệt.
“Sự thật về Tiên Vực đúng là như vậy sao?"
Cố Trường Sinh không kiềm được suy nghĩ.
Văn minh Tiên Vực mà hắn đang ở trong đó thật ra nằm trong vòng luân hồi thứ thấy?
Chẳng phải giống hệt như quá trình sinh ra nội vũ trụ của hắn?
“Lẽ nào tất cả sinh linh chúng ta đều sinh tồn trong thế giới giống như nội vũ trụ?”
Cố Trường Sinh thầm rung động.
Phương vũ trụ chỗ Tiên Vực cũng có tận cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận