Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 391: Đánh Đến Không Phục Cũng Không Được, Cây Cổ Trà Luân Hồi, Trà Yến Bắt Đầu

Đó là một mảnh hải dương do hỗn độn khí tạo thành, mỗi sợi hỗn độn khí theo thanh liên chập chờn, rơi đập xuống, ẩn chứa lực lượng nặng nề đến khó mà tưởng tượng.
Dường như trong nháy mắt này, thân thể bảy người kia đều nổ tung, cho dù sử dụng loại thủ đoạn nào chống cự, cũng đều vô dụng!
Đó chính là dị tượng nghiền ép thuần túy!
Một màn này có tính chấn động, khiến tất cả sinh linh đều sợ hãi, mở to mắt nhìn.
Mặc dù không phải nhằm vào bọn họ, nhưng một luồng ba động truyền đến, vẫn kinh người như cũ, giống như một phương vũ trụ bao trùm xuống, hoàn toàn có thể chụp bọn họ thành huyết vụ!
Mạnh như bảy vị thiên kiêu trẻ tuổi vô địch, nhục thân mỗi người đều không yếu, kết quả vẫn bị dị tượng kinh khủng ép đến nổ tung, đừng nói là bọn họ.
Giờ phút này, ánh mắt tất cả sinh linh nhìn về phía Cố Trường Sinh đều tràn ngập hoảng sợ và hãi nhiên.
Loại thủ đoạn này, thật sự quá cường đại!
Tên Nhân tộc thần bí đến từ ngoại giới này lấy sức một mình, hiện ra chiến lực kinh khủng đến không thể tưởng tượng được, quét ngang bảy người mạnh nhất Cửu U táng thổ đời này!
Không thể không nói, chuyện xảy ra hôm nay đủ để ghi vào điển tịch táng thổ, để tất cả sinh linh hậu thế nhớ kỹ.
“Đây mới là thực lực chân chính của chủ nhân sao?”
Đồ Tiên cũng cực kì chấn kinh, sau khi phản ứng lại, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện ra nồng đậm sùng kính, thậm chí là cuồng nhiệt mà chính nàng cũng không phát hiện được.
“Trận chiến này thật sự...”
“Kết quả này, quá dọa người!”
Lúc này, mấy sinh linh cổ lão ở trong hư không cũng đã ngốc trệ sau đó không khỏi cười khổ nói.
Bọn họ cũng không ngờ tới kết quả này.
Xác thực, cho tới bây giờ, bảy người kia chưa từng bại nhanh như vậy.
“Không hổ là người mạnh nhất cùng thế hệ tại ngoại giới! Thiên phú và thực lực bực này, chỉ tiếc không phải là sinh linh bên trong táng thổ ta.....”
“Chúng ta thán phục!”
Trước đó bọn họ còn từng hoài nghi câu nói kia là thật hay giả, giờ phút này đã không còn nghi ngờ nữa, thực lực này, cho dù là ở ngoại giới hay Cửu U táng thổ, đều tìm không ra một người.
Mặc dù bọn họ cũng có ý niệm bóp chết Cố Trường Sinh ở đây.
Nhưng cũng rõ ràng, Cố Trường Sinh đã có dũng khí đơn độc tới đây, tuyệt đối là có nắm chắc.
Ý nghĩ này, rất nhanh bị bọn họ ngăn chặn lại.
“Như vậy, các ngươi còn có thể ngăn cản ta sao?” Cố Trường Sinh lắc đầu, chậm rãi đi lên, dị tượng sau lưng thu liễm, nhưng trong lòng tất cả sinh linh vẫn còn sợ hãi, cảm thấy vô cùng hãi nhiên.
Gốc thanh liên chống trời kia sừng sững tại Hỗn Độn hải dương, khoác lên từng khỏa sao trời, trong lúc đó, giống như có thể diễn hóa thiên địa, quay về cổ lão.
Quang hoa thu liễm, âm thanh hỗn độn thủy triều biến mất.
Ong!
Sau đó, một đoàn huyết vụ trên không trung hạ xuống, quang hoa lấp lánh, nồng đậm tử khí, ngưng tụ thành thân hình của tất cả thiên kiêu trẻ tuổi vô địch.
Đến cảnh giới của bọn họ, chỉ cần Chân Linh bất diệt, sẽ rất khó chết đi.
Hơn nữa, nguyên nhân quan trọng nhất là Cố Trường Sinh không hạ sát thủ đối với bọn họ.
“Tại sao tên gia hỏa này lại mạnh như vậy...”
“Rõ ràng tu vi cảnh giới còn thấp hơn ta, nếu tu vi cảnh giới của hắn đuổi kịp ta, chẳng phải càng đáng sợ sao?”
“Buồn cười, trước đó chúng ta còn trào phúng Đồ Tiên, nhưng bây giờ xem ra, chúng ta còn không thể so sánh với ánh mắt của nàng.”
“Loại thực lực này...” Giờ khắc này, bọn họ vô cùng đắng chát, vẻ mặt không cam lòng, bất đắc dĩ, đồng thời cũng sa sút tinh thần.
Ngay trước mặt trăm vạn sinh linh táng thổ, bảy người liên thủ cũng không địch lại Cố Trường Sinh, ngược lại bị đánh thành dáng vẻ thê thảm bây giờ.
Đả kích trầm trọng này, không phải dăm ba câu có thể nói rõ.
Bọn họ đều là hạng người lòng cao hơn trời, tin tưởng vững chắc bản thân là thiên kiêu vô địch, nhưng bây giờ lại không có mặt mũi nào xưng là vô địch cùng thế hệ tại Cửu U táng thổ.
“Quái vật vạn cổ khó gặp, làm sao lại trùng hợp để ta gặp...”
“Đây là vận khí gì?” Xích Liêu một thân áo bào tím, sau lưng chính là tộc Xích Kiêu Vương, bây giờ sắc mặt hắn ta tái nhợt, khẽ run, sau đó không nhịn được lắc đầu đắng chát cười một tiếng.
“Ép tới chúng ta không ngẩng đầu lên được, đoán chừng tại ngoại giới cũng là như vậy đi?”
“Tên gia hỏa này đúng là quái thai, vạn cổ không tìm được một người như thế.”
Liệt Thiên cổ thú chăm chú nhìn bóng lưng Cố Trường Sinh đang đi lên đỉnh núi, trong mắt vô cùng phức tạp, có không cam lòng, có oán giận, đắng chát, cũng có một chút khâm phục.
Cố Trường Sinh là Nhân tộc duy nhất, cường đại đến mức khiến bọn họ sinh ra khâm phục!
Liệt Thiên cổ thú là một ít sinh linh mạnh nhất có thể đặt ngang với hư không cổ thú.
Tổ tiên hắn ta từng là tồn tại vô thượng từng chém giết với Chân Long, giết tới thiên khung nổ tung, vũ trụ khô kiệt, vạn vạn thế giới đổ sụp.
Đến dòng dõi Chân Long hắn ta còn coi nhẹ, nhưng bây giờ, trên người Cố Trường Sinh, hắn ta lại cảm thấy khâm phục.
Mặc dù sáu sinh linh tuổi trẻ còn lại bại trong tay Cố Trường Sinh, nhưng bây giờ đều đã khâm phục, trong nội tâm không còn suy nghĩ khác.
Đây chính là dựa vào thực lực đánh phục bọn họ.
Không phục cũng không được!
“Xem ra vẫn rất thức thời, cũng không ngốc.” Cảm nhận được suy nghĩ của đám thiên kiêu trẻ tuổi này, Cố Trường Sinh có chút kinh ngạc, hắn không giết bọn họ, thuần túy là không muốn gây ra phiền phức khác.
Nhưng nếu bọn họ không biết sống chết, hắn cũng không ngại huyết tẩy tứ phương.
“Chủ nhân...” Sau lưng, Đồ Tiên đi theo, ánh mắt mang theo sùng kính.
Giờ khắc này, cả tòa Thánh Sơn, chỉ có Cố Trường Sinh và nàng đang đi lên đỉnh núi, vẻ mặt các sinh linh còn lại đều phức tạp, mang theo các loại cảm xúc, rơi vào phía sau.
Bao gồm Xích Liêu, Liệt Thiên cổ thú cũng không dám đi lên quá gần, tránh trêu đến Cố Trường Sinh không vui.
Nhìn một màn kỳ dị này, tất cả sinh linh đến đây tham dự luân hồi yến đều im lặng, không cảm thấy kỳ quái.
Không thể nghi ngờ, từ hôm nay trở đi, Cố Trường Sinh sẽ được lưu truyền đến tám châu lớn tại Cửu U táng thổ, khiến vô số sinh linh rung động, sau đó một mực nhớ kỹ hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận